Chiều thứ bảy, Lâm Bạch Du gửi tin nhắn hỏi Tùy Khâm: [Ở quán à?]
Tùy Khâm ngồi trên ghế, vốn định đi đáp là “không” nhưng đầu ngón tay lướt qua, đáp lại: [ Ừm.]
Anh nhìn chữ kia, một lúc lâu sau ấn tắt di động.
Di động lại nhanh chóng rung lên.
Chủ quán đi ngang qua: “Là điện thoại cháu đang rung à, bác còn tưởng vợ bác tìm bác chứ.”
Tùy Khâm có hơi cạn lời, mở điện thoại.
Lâm Bạch Du không có biệt hiệu trong điện thoại anh, cho nên nickname của cô là icon ngôi sao.
[Vậy lát nữa tôi qua.]
[Cậu uống gì?]
[Là cảm ơn cậu, không phải cho không.]
Tùy Khâm nhếch môi, ngón tay thon dài gõ vài cái.
[Trà chanh.]
-
Lâm Bạch Du mua trà xanh từ tiệm trà sữa, một mình đến quán xiên nướng. Hiện tại là buổi chiều, còn chưa tới 5 giờ, có lẽ không có khách khứa gì.
Cô tới cửa, thấy một người đàn ông trung niên ngồi trong quán hút thuốc.
Lúc trước Lâm Bạch Du có gặp một lần, ông chủ này rất yên tâm về Tùy Khâm và Phương Vân Kỳ, cũng rất lười, đến cả kiểm tra cũng không thèm tới.
“Chú, Tùy Khâm có ở đây không?” Cô hỏi.
Chủ tiệm run điếu thuốc, vẫn còn nhớ cô, dù sao ông cũng là lần đầu tiên thấy người đẹp có nốt ruồi son: “Nó á, bị bạn gọi đi rồi.”
Lâm Bạch Du “à” một tiếng, cân nhắc xem ở đây chờ hay là để trà chanh ở đây, tự mình đi về trước.
“Chú thấy mấy người bọn nó khoác vai bá cổ, cháu khuyên Tùy Khâm đi, đừng ở cùng bọn bất lương, tuổi này vẫn là học hành mới tốt.”
Tuy rằng không rõ tình hình của Tùy Khâm nhưng ông chủ biết anh túng quẫn.
Lâm Bạch Du đi ra vài bước thì dừng lại: “Tận mấy người? Không phải mấy người Phương Vân Kỳ ạ?”
Chủ tiệm lắc đầu: “Không phải, bảy tám người lận, chú thấy đều là trước kia từng tới quán để ăn, còn không muốn trả tiền cơ, còn làm loạn không vui vẻ gì.”
“Nhìn cái mặt cợt nhả của bọn nó là không vui nổi, không lo học hành, cả ngày không làm chuyện gì đàng hoàng, chỉ biết gây sự đánh nhau!”
Lâm Bạch Du vội hỏi: “Bọn họ đi đâu vậy, chú có biết không?”
Lúc này chủ tiệm mới ngừng phê phán, hút thuốc, cau mày nhớ lại: “Đi ra sau con đường này, cụ thể chú cũng không biết, bên đó bẩn, loạn, lưu manh thích đến.”
Lâm Bạch Du buông trà chanh, đi ra phía sau phố ăn vặt.
Nửa đường, cô gọi 110.
-
Cuối phố ăn vặt là khu nhà giải tỏa, không có người ở, nhà đã tháo dỡ một nửa, mấy tên lang thang sẽ qua đêm trong nhà trống ở đấy.
Nhà dỡ đi một nửa lộ ra mấy thanh thép, một số bị gãy nằm trên đất.
Vài người vây quanh trên tảng đá nhô lên, khói thuốc lượn lờ: “Thằng nhóc, nghe nói mày đánh em trai tao, còn khiến nó không đi học được.”
Mã Hoành đứng bên cạnh tên đó: “Anh Mãnh, phí lời với cậu ta làm gì, em muốn đánh lại.”
Bản thân đánh không lại Tùy Khâm không quan trọng, cậu ta quen Vương Mãnh của Minh Nghệ, tốn chút tiền mua quan hệ là có thể để tên đó che chở cho mình.
Tùy Khâm bị vây ở giữa nhưng không căng thẳng chút nào.
Vương Mãnh phả ra một vòng khói, nhổ nước bọt, chướng mắt Mã Hoành: “Không có chí khí, không nghe lời không cho mặt mũi đâu, đánh một trận là được rồi.”
Vài người vây quanh tiến lên, đều là lưu manh, không có trình tự gì.
Mã Hoành vốn còn chờ Tùy Khâm ngã xuống đất xin tha, nghĩ rằng rốt cuộc có thể nhìn thấy Tùy Khâm không ai bì nổi lại mất hết khí phách, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cậu ta thay đổi sắc mặt.
Cmn… Sao anh lại đánh nhau giỏi như vậy.
Trên tay Tùy Khâm dính máu chảy ra, trong số bọn họ có người dùng dao, từng giọt máu nhỏ xuống, anh nhíu mày.
Vương Mãnh xem kịch cũng không xem tiếp được nữa, đưa mắt ra hiệu cho đám anh em mình.
Lâm Bạch Du nghe thấy động tĩnh từ cuối phố, khi tới chỗ nhà cũ thì thấy một nam sinh giơ lên thanh thép về phía lưng Tùy Khâm.
Đồng tử cô co lại, chạy tới.
“Tùy Khâm! Phía sau!”
Thiếu nữ đột nhiên lớn tiếng hét vang khắp cuối con phố trống trải yên tĩnh.
Nam sinh đánh lén bị giật mình nên run tay, Tùy Khâm bỗng nhiên xoay người, không chút do dự mà khom người đá qua.
Thanh thép đập lên trụ nhà, phát ra một tiếng “rầm”.
Nhà giải tỏa vốn đã lung lay sắp đổ, đá bị đập nát bắn tóe ra, xẹt qua trên mặt Lâm Bạch Du.
Cô chỉ cảm thấy trên má mình đau đớn, theo bản năng đưa tay ra sờ, hình như mình bị thương.
Tùy Khâm nhìn thấy trên mặt cô xuất hiện một vệt máu, cô gái vẫn mặt đầy mờ mịt, trái tim anh đột nhiên như bị đâm, túm lấy thanh thép, trực tiếp đánh xuống tên vừa rồi.
Nam sinh bị đánh văng ra, đập nát cửa kính.
Lâm Bạch Du sờ thấy một tay đầy máu.
Cô vô cùng đau đớn, tay đang run rẩy, che kín miệng vết thương, xoay người ngồi xổm xuống.
Lâm Bạch Du không mang túi, không biết miệng vết thương bao lớn, không biết băng keo cá nhân trong túi áo có thể che được hay không, liên tiếp xé ba miếng.
Từng giọt từng giọt máu rơi trên tay cô.
Trộn lẫn với nước mắt cô rơi ra vì đau.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, Tùy Khâm dừng ở sau lưng Lâm Bạch Du.
“Đừng nhìn tôi!” Lâm Bạch Du lên tiếng, miệng vết thương đau đớn bắt đầu yếu đi, rất nhanh sẽ biến mất, cô sợ mình không giấu được.
Tùy Khâm… không dám gọi cô, cơn giận trỗi dậy.
Hiện giờ anh đều đang nghĩ đến vừa rồi trên mặt cô chảy máu.
Từ trước đến giờ, lần đầu tiên Tùy Khâm hoảng sợ như vậy.
Cùng lúc đó, trên mặt Tùy Khâm bắt đầu đau nhói từng chút như kim châm.
Mấy cảnh sát đi đến hiện trường, chỉ nhìn thấy một cô gái ngồi xổm trên đất, phía sau cô là một thiếu niên cầm thanh thép đang đứng đấy.
Thiếu niên quay mặt nhìn bọn họ, đáy mắt đen nhánh.
Một vết máu từ xương gò má anh kéo đến dưới đuôi mắt, máu theo đường nét khuôn mặt mà chảy xuống.