"Hành hạ?"
"Con hẻm này ngày nào cũng nghe thấy giọng oang oang từ nhà bà ta."
Bà lão nhà bên cạnh bước ra, ngồi xuống ghế dựa rồi lắc qua lắc lại, tham gia vào chủ đề của Vương Quế Hương: "Tội nghiệp lắm."
Tất cả mọi người trên đường Nam Hoè đều biết chuyện của nhà họ Tuỳ, nhưng là hàng xóm láng giềng nên không tiện xen vào, cũng không thể kể hết với người ngoài.
Huống hồ Lâm Bạch Du còn là người lạ.
Từ những lời của Vương Quế Hương, cô được biết, số nhà 54 đường Nam Hoè là nơi cô sống trong giấc mơ, nay đó là nhà của nhà họ Tuỳ, là nhà của người tên Tuỳ Khâm vừa rồi.
Người trong nhà đối xử với Tuỳ Khâm rất tệ, trên người anh thường xuất hiện vết thương, đã vậy còn chưa trưởng thành đã phải tự mình kiếm sống.
Đó là lí do vì sao Vương Quế Hương bảo anh trông tiệm tạp hoá nửa ngày để thay cho tiền trả.
Trong mơ Lâm Bạch Du sống ở số nhà 54. Còn ở ngoài đời, đó là nơi ở của gia đình khác, cùng tên với kẻ phản diện.
Ngoài chuyện đó ra, tất cả mọi thứ đều giống y hệt.
Lâm Bạch Du không nghĩ ra biến cố trong đó, giấc mơ này quá đỗi chân thật, nhưng những điểm khác biệt với thực tại đã giúp cô tỉnh táo.
Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của ngài Tuỳ.
Không biết liệu Tuỳ Khâm có phải là anh ta lúc trẻ hay không.
Nhưng, một người dám phạm tội như Tuỳ Khâm chắc sẽ không bị động chịu ngược đãi như thế đâu nhỉ?
Lâm Bạch Du hỏi: "Không báo cảnh sát ạ?"
Vương Quế Hương đang bấm máy tính, động tác lập tức dừng lại, "Chẳng còn người thân nào nữa rồi, không lẽ lại đổi người giám hộ hay sao, sau này ai nuôi nó? Cũng chỉ nói mấy câu thôi mà."
Nhìn nét mặt của Lâm Bạch Du, Vương Quế Hương tưởng đã doạ sợ con bé, liền móc ra một cây kẹo mυ"ŧ, "Ngoan, về nhà sớm đi."
Tuy Lâm Bạch Du không ăn loại này, nhưng cô vẫn trả tiền.
Vương Quế Hương liếc thấy túi xách của cô, nghĩ bụng đây quả thật là một cô gái giàu có, liền vui vẻ: "Vẫn trả tiền à."
Lâm Bạch Du cười nói: "Không mua chịu đâu."
Cô định đến ngôi nhà số 54 xem thử.
-
Bấy giờ là lúc nấu bữa tối, khắp con hẻm đều tràn ngập mùi đồ ăn, cũng là thời điểm yên tĩnh hiếm có.
Nhưng tiếng cãi vã từ nhà họ Tùy đã phá vỡ sự yên bình ấy.
“Cút! Mày cút đi!”
Hoàng Hồng Anh cầm muôi cơm trong tay, chống gò má nói “Bà đây nợ họ Tùy nhà các người cái gì hả? Người lớn thì lười biếng, đứa nhỏ thì giả chết, tôi phải sống cuộc sống gì thế này!”
Tiếng bà ta chói tai, còn nói rất nhanh.
Tùy Khâm cúi mặt, không đáp gì.
Hàng xóm xung quanh nghe thấy động tĩnh, nhao nhao ló mặt ra xem.
Thấy Hoàng Hồng Anh lườm Tùy Khâm đang đứng trước cửa, họ không nhìn nổi nữa: “Hồng Anh, cô có phải ác quá rồi không, lại đánh, cô không sợ bọn họ về tìm cô à.”
Hoàng Hồng Anh trợn mắt: “Bà tốt bụng thì bà nuôi đi.”
Hàng xóm mỉa mai: “Tôi đâu phải thím của nó đâu, vả lại, chưa bao giờ gặp cái loại thím ruột hễ một tí là hành hạ cháu đâu…”
Những người sống ở đường Nam Hòe đều có gia cảnh giống nhau, mức sống chỉ tạm bợ qua ngày, làm sao nuôi nổi một đứa trẻ bằng nửa người lớn.
Huống chi còn không có quan hệ huyết thống, gia đình có thể cãi nhau ầm ĩ.
Hoàng Hồng Anh trước nay vốn là người rất giỏi cãi lộn nhau, thấy người khác tránh né mình bèn hét lớn: “Tùy Hữu Chí!”
Đợi người đàn ông từ trong đám đông chậm chạp bước ra, bà ta lập tức la lên: “Tôi không sống nữa đâu! Sao tôi lại hành hạ nó rồi!”
Mấy người hàng xóm chưa về hẳn bĩu môi.
Mấy năm trước có ai mà chưa thấy Hoàng Hồng Anh sai khiến Tùy Khâm mới tầm 10 tuổi đâu, đó có phải nuôi cháu đâu, đó là lao động trẻ em.
Trên người hơi tí là xuất hiện vết thương, chẳng lẽ là tự nó làm hay sao?
Có bà lão thấy cậu thiếu niên ngồi trên thềm đá ngoài cửa, cánh tay còn đang rớm máu, đây có thể là tự nó bất cẩn làm ra à?
“Hồng Anh, bà đánh nó cũng đừng để người khác nhìn thấy chứ…”
“Tùy Hữu Chí! Sao tôi lại gả cho người đàn ông như ông chứ!”
“...”
Đôi vợ chồng đi vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.
Rõ ràng không định cho Tùy Khâm đang đứng ngoài cửa vào ăn cơm.
Tùy Khâm cười gằn một tiếng.
Nhìn theo bóng lưng của anh, hàng xóm láng giềng không nhịn nổi bùi ngùi.
“Tội nghiệp.”
-
Lúc Lâm Bạch Du đến đó, thấy cửa nhà số 54 đang mở hé.
Một cái bát bị ném ra ngoài, bay vụt qua mặt của Tùy Khâm, rơi xuống đất, vỡ tan tành dưới đất.
Cô còn nghe thấy giọng nữ nói lời chửi rủa khiếm nhã: “Ăn gì mà ăn, đằng nào mày cũng không chết đói được!”
Cảnh tượng này giống như cô đã từng trải qua, nhưng cũng không giống.
Bởi vì Lâm Bạch Du trong giấc mơ không có sức phản kháng, là cỗ máy kiếm tiền của nhà bác cả, vì vậy bề ngoài họ giả vờ đối xử rất tốt với cô để nhận được quyên góp từ khán giả.
Mà ngôi nhà số 54 trong đời thực…
Tùy Khâm hình như còn thê thảm hơn cô.
Lâm Bạch Du đứng ở chỗ không xa, bỗng nhiên lọt vào tầm mắt của Tùy Khâm.
Ráng chiều phủ khắp bầu trời, nhuộm sắc cam lên mái tóc của cô, mắt của cô gái rất đẹp, ngũ quan thanh tú, làn da trắng đến phát sáng.
Cô mặc một chiếc váy liền thân thoạt nhìn cũng biết rất đắt tiền, màu trắng, sạch sẽ tinh tươm, không hề giống cảnh vật phía sau cô, dơ bẩn bừa bãi.
Đôi giày da sạch sẽ đang giẫm lên những phiến gạch lát dính bụi.
Tùy Khâm từ ban nãy ở tiệm tạp hóa đã để ý đến cô rồi.
Thiếu nữ mặt tựa Quan m.
Lạ thay, anh cảm thấy cô rất quen mắt.
Rõ ràng mới gặp đến lần thứ hai.
Tùy Khâm thoáng thấy nét bỡ ngỡ lúng túng từ đáy mắt cô, thầm cười chế nhạo.
Lâm Bạch Du không hiểu được ánh mắt của anh, nhìn anh thu lại tầm mắt, quay người rời khỏi chỗ mảnh bát vỡ, bước vào trong hẻm sâu.
Bóng hình gầy yếu trở nên mờ nhạt trong ánh chiều tà.
Cùng là ngôi nhà số 54 đường Nam Hòe.
Cùng có cuộc sống không được như ý.
Lâm Bạch Du ngoài đời thực sống thuận buồm xuôi gió, còn Tùy Khâm sống ở đây, gánh chịu những khổ đau tương tự như cô ở trong giấc mộng.
Cô còn chưa kịp hỏi liệu anh có phải ngài Tùy của tương lai hay không.
Tên phản diện đã cứu cô sau này sẽ phạm tội chồng chất, nhưng không ai nói anh ta thuở thiếu thời ra sao, và vì sao anh lại trùng hợp sống ở chốn này.
Lâm Bạch Du vội vã đuổi theo.