Chương 146: Kiếp Trước - Đi Chết (2)

Xuân qua thu đến, hoa của Lâm Bạch Du vẫn chưa nở, cũng không lụi tàn.

Cô nghi ngờ kĩ thuật trồng cây của mình không ổn, nên lại năn nỉ bác mua vài chậu xương rồng bà và xương rồng tròn.

Lâm Bạch Du cuối cùng cũng biết tên của ngài Tuỳ.

“Gọi tôi là Tuỳ Khâm.”

Lâm Bạch Du hỏi: “Chữ Tuỳ nào, chữ Khâm nào?”

Tuỳ Khâm nói: “Tuỳ trong Tuỳ Đường, Khâm trong Tư ngã sở khâm.”

Lâm Bạch Du gật đầu: “Tôi nhớ rồi.”

Cô lại nói: “Tôi vẫn còn biệt danh là Tinh Tinh, anh cũng có thể gọi tôi như vậy.”

Tuỳ Khâm ừm một tiếng.

Anh nhìn cô: “Hôm nay ăn thịt nướng.”

Lâm Bạch Du bất ngờ nói: “Được.”

Lúc hôm qua xem video, cô “xem” một chương trình ẩm thực, tiếng giòn rụm của thịt nướng nghe rất ngon.

Lâm Bạch Du tưởng là ra ngoài ăn, không ngờ là ăn ở nhà.

Trong nhà chỉ có cô và Tuỳ Khâm, dĩ nhiên chỉ có anh tự nướng.

Lâm Bạch Du giống như một vị khách, nghe thấy tiếng dao nĩa va vào nhau, sau đó Tuỳ Khâm đẩy đĩa đến trước mặt mình.

Tuỳ Khâm nói: “Há miệng.”

Lâm Bạch Du nghe lời há miệng ra, anh đút một miếng thịt vào miệng cô.

Cô nhai hai lần, cảm nhận được thịt đã bị nướng cháy.

Tuỳ Khâm nhìn chằm chằn vào khuôn mặt cô, dễ dàng phát hiện phản hồi của cô, sắc mặt không vui, giọng nói vẫn dịu dàng.

“Nhổ ra.”

Anh giơ tay dừng lại trước miệng cô.

Lâm Bạch Du nhổ miếng thịt nướng ra, sau đó anh lấy giấy ướt lau miệng cho cô.

Tuỳ Khâm chưa từng ngờ rằng, anh chưa từng gặp bất lợi, nhưng lại thất bại về chuyện nướng thịt.

Sau lần đó, Lâm Bạch Du lại ăn thịt nướng ở nhà thêm một lần nữa, có lẽ Tuỳ Khâm có năng khiếu ở mọi mặt, thịt lần này rất ngon.

-

Hoa Lâm Bạch Du trồng ở bãi cỏ của Tuỳ Khâm mãi không nở, chưa đầy hai năm, Tuỳ Khâm bắt đầu thi thoảng rời khỏi nhà.

Anh nói là làm việc.

Lâm Bạch Du không hỏi cụ thể, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy người khác gọi anh là giáo sư Tuỳ ở trong cuộc gọi, sau này người đó đến nhà.

Anh gọi cậu ấy là Lương Vinh.

Lương Vinh rất hoạt bát, hoàn toàn khác với Tuỳ Khâm, không hề sợ Tuỳ Khâm.

Sau này; anh ấy hỏi Lâm Bạch Du: “Hai người vẫn ngủ hai phòng à?”

Lâm Bạch Du nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Lương Vinh còn chưa nói câu sau, đã bị một cuốn sách đập vào đầu, Tuỳ Khâm mặt không biến sắc đứng ở chỗ gần đó, đi đến.

“Tao không ngại giải phẫu mày đâu.”

Lương Vinh hừ một tiếng: “Tao phải vẽ hình tượng ác độc của mày, công khai với mọi người, để mọi người nhìn xem giáo sư Tuỳ là người như thế nào.”

Tuỳ Khâm hờ hững đáp: “Mày vẽ đi.”

Lâm Bạch Du tò mò: “Vậy giáo sư Tuỳ trong mắt mọi người bây giờ là như thế nào?”

“Lạnh lùng, thần bí, thiên tài, bất kể là Y học, hay là Sinh học, hay là Vật lí, lĩnh vực nào cũng biết rõ.”

Lương Vinh: “Dù gì, độ tuổi này đã làm giáo sư, khắp thế giới cũng chẳng có mấy người.”

Lâm Bạch Du biết rất ít về những chuyện này, truy hỏi: “Còn gì nữa?”

Tuỳ Khâm hỏi: “Mày có thể về rồi.”

Trước khi đi, Lương Vinh còn to tiếng nói: “Đợi tôi kể cho em nghe sau!”

Tuỳ Khâm đóng phắt cửa lại, chặn từ cuối cùng của cậu ấy bên ngoài cửa, anh bây giờ là giáo sư Tuỳ lạnh nhạt và vô tình.

Giáo sư Tuỳ lạnh lùng cuối cùng đã nuôi cô bé mù là cô trở về vẻ xinh đẹp đẫy đà, thịt trên má nhéo vào cũng mềm mềm, làn da mịn màng.

Mắt của cô vẫn không nhìn thấy.

Mỗi lúc cô nhìn anh chăm chú, Tuỳ Khâm đều đang nghĩ rằng, mình trong đầu cô, là như thế nào.



Anh bắt đầu trả thù “người nhà” trước kia của cô.

Giáo sư Tuỳ có tiền tài có địa vị, những chuyện này chỉ là chuyện đơn giản nhất, anh không làm trong một lần, mà nhìn bọn họ vùng vẫy.

Bọn họ càng đau khổ, anh càng thoải mái.

Ai bảo bọn họ bắt nạt cô bé mù.

-

Lâm Bạch Du và Tuỳ Khâm chung sống mấy năm, đã trở thành người nhà của nhau từ lâu.

Người ngoài chỉ biết nhà giáo sư Tuỳ có một cô gái không đặt chân ra ngoài, mắt kém, nếu ra ngoài, cũng đeo kính râm, để anh dắt đi.

Mắt Lâm Bạch Du mãi vẫn chưa thích hợp phẫu thuật, đến ngày làm phẫu thuật, đã là rất lâu sau.

Người cầm dao không phải Tuỳ Khâm.

Giáo sư Tuỳ chuyện gì cũng biết lại lo sợ mình run tay.

Trước khi làm phẫu thuật, Lâm Bạch Du rất căng thẳng, lại mong đợi, cô quá muốn nhìn thấy dáng vẻ của Tuỳ Khâm, rất muốn rất muốn.

Đã muốn rất lâu rồi.

Lâm Bạch Du từng sờ khuôn mặt xuất sắc của Tuỳ Khâm, cảm nhận xương sắc bén của anh, nhưng không biết dáng vẻ thực sự của anh.

“Tuỳ Khâm, đợi đến ngày em tháo băng, em muốn nhìn thấy anh đầu tiên.

Tuỳ Khâm đồng ý với cô: “Được.”

Anh cũng không muốn cô nhìn người khác, dù gì, người khác không xứng.

Còn anh, mới là người được cô chọn.

Tuỳ Khâm hôn lên môi cô, Lâm Bạch Du không nhìn thấy, nhưng lại có thể trả lời anh.

Sau khi cô vào phòng phẫu thuật, giáo sư Tuỳ ngạo mạn kiêu căng, lại thấp thỏm không yên ngoài phòng phẫu thuật, giống như hàng ngàn người nhà bình thường khác.

Lương Vinh nói: “Lần đầu thấy mày căng thẳng như thế.”

Tuỳ Khâm im lặng không nói.

Ca phẫu thuật rất thành công, hai mắt Lâm Bạch Du bị băng che mất, nom càng giống một cô bé mù, nửa khuôn mặt dưới xinh đẹp lộ ra ngoài, vẫn chưa tỉnh lại.

Sau khi hết thuốc mê, Lâm Bạch Du vẫn chưa quen bóng đen hoàn toàn.

“Tuỳ Khâm, anh có đó không?” Cô gọi anh.

Bên cạnh có tiếng vang lên: “Tinh Tinh, anh ở đây.”

Lâm Bạch Du giơ tay, anh nắm tay cô lại, cô hơi cong môi: “Em sắp có thể nhìn thấy anh rồi, giáo sư Tuỳ.”

Tuỳ Khâm: “Ừ.”

Cô áp mặt lên tay anh, dịu dàng mà mong mỏi: “Tết năm nay, em có thể xem pháo hoa rồi.”

Tuỳ Khâm nghĩ, hôm ấy anh nhất định sẽ bắn thật nhiều thật nhiều pháo hoa cho cô, đủ loại khác nhau.

Tháo băng cần mấy ngày liền, Lâm Bạch Du từ bệnh viện về nhà, thỉnh thoảng Tuỳ Khâm không có nhà, vì anh cũng có rất nhiều việc.

Nhưng đêm nào anh cũng sẽ về với cô.

Ngày này, Lâm Bạch Du vẫn đợi anh như thường ngày, nghe thấy tiếng chuông cửa, mò mẫm đi mở cửa: “Sao anh không tự mở?”

Người cô đợi được không phải Tuỳ Khâm, là đám người Lâm Hữu Chí.

Mọi người đều bảo “Cô Lâm, đừng sợ”, sau đó không nghe lời kháng cự của cô, cùng với “người nhà” của cô, cướp cô về.

Tuỳ Khâm bị gán vô số tội, nhốt người khác, âm thầm chế các loại thuốc không biết tên, báo thù người khác, còn có cái chết của cha mẹ anh khi trước, tất cả đều tại vì anh.

Lâm Hữu Chí hét to: “Cậu là đồ ác quỷ!”

Lâm Bạch Du lại về đường Nam Hoè.

Không ai hỏi, cô “bị cầm tù”, vì sao lại không chút tổn hại, xinh đẹp động lòng người.

Đóng cửa lại, là tiếng chửi bới và trả thù của nhà Lâm Hữu Chí, cô muốn thoát khỏi đây, nhưng vì không nhìn thấy nên bị khống chế ở chốn cũ.

Không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không thể chạm vào người ngoài.

Đây mới đúng là cầm tù.

Trông đêm tối, Lâm Bạch Du tháo băng trước hạn.

Cô như một con thú nhỏ mất đi sự bảo vệ, xông ra chạy loạn trong đêm, cuối cùng đi đến cái chết.

-

Ngày Tuỳ Khâm rời khỏi cục cảnh sát, là ngày âm u.



Sau một tuần, anh quay về vô tội, vô cùng trong sạch.

Địa vị và tình huống gay cấn của anh thu hút các phóng viên kí giả, họ ùa vào trước mặt anh, khuất đường đi của anh.

Anh không đoái hoài đến đám phóng viên truyền thông, anh muốn đi gặp Lâm Bạch Du.

Một tuần trôi qua, chắc chắn cô đã có thể nhìn thấy, chỉ là, có lẽ anh không phải người đầu tiên cô nhìn thấy.

Nhưng không sao hết, chỉ cần có thể nhìn thấy anh là được.

Tuỳ Khâm đanh mặt, rời khỏi đám đông.

Mọi người nhận ra ánh mắt của anh, điếng người, lui ra hiếm thấy.

Chỉ có một phóng viên nữ đoán ra gì đó, lên tiếng: “Anh Tuỳ, anh muốn tìm cô Lâm đúng không?”

Cô nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, không đành lòng, nhưng vẫn nói cho anh.

“Cô ấy ở nghĩa địa Thành Bắc.”

Tuỳ Khâm điếng người: “Ở đâu?”

Phóng viên nữ: “Số 12 hàng 6.”

Tuỳ Khâm nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Câu trước.”

Phóng viên nữ sợ sệt: “Nghĩa địa Thành Bắc, cô Lâm đã mất rồi, xin bớt buồn.”

-

Tang lễ của Lâm Bạch Du là do Lương Vinh tổ chức, từ lúc cô rời khỏi nhà họ Tuỳ đến khi qua đời bất ngờ, chỉ có vỏn vẹn hai ngày.

Lương Vinh không dám nói cho Tuỳ Khâm, cũng sợ mình nhìn thấy anh sẽ nói ra, nên không đến đón anh.

Tuỳ Khâm đến nghĩa địa Thành Bắc, nhìn thấy bia mộ số 12, nhìn thấy Lâm Bạch Du trên ảnh —

Thậm chí là, bức ảnh này là do anh chụp.

Lúc ấy Lâm Bạch Du còn chưa phẫu thuật.

Tuỳ Khâm chưa từng ngờ rằng, một lần cách biệt, là không gặp cả đời.

Lâm Bạch Du, sao em có thể chết dễ dàng như vậy.

Anh nuôi em bấy lâu nay, em còn chưa nhìn thấy anh, em còn chưa báo đáp anh, đã để lại anh cô độc một mình.

Lúc anh nhìn thấy, cô không nhìn thấy.

Lúc cô có thể nhìn thấy, lại không thể gặp được anh.

Lâm Bạch Du, chúng ta còn chưa từng gặp nhau.

Bớt buồn, anh không cần bớt buồn.

Bãi cỏ ngoài sân, hoa giả của Lâm Bạch Du vẫn còn cắm trên nền đất, cây xương rồng tròn trên cửa sổ vẫn còn xanh tốt, trong nhà lại chỉ còn một người.

Người sẽ tưới nước cho bãi cỏ, sẽ nghe video nghe nhạc trên ban công, đã ngủ say dưới đất.

Bầu bạn 7 năm, Tuỳ Khâm đã quên cách sống một mình.

Nghĩa địa Thành Bắc trở thành nơi Tuỳ Khâm thường đến, bia mộ lạnh ngắt hoà lẫn mùi đàn hương phảng phất trong không khí, dường như trở thành mùi hương ru ngủ.

Sau này, anh đến chùa Huệ Ninh.

Cầu nguyện với Bồ Tát.

-

Tết Nguyên Đán, tuyết rơi ở nghĩa địa.

Những người quản lí quay lại sau kì nghỉ lễ, bắt đầu quét từng lớp từng lớp tuyết phủ.

“Không biết anh Tuỳ hôm nay có đến không, lúc trước anh ấy hôm nào cũng đến, hễ đến là ở cả ngày.”

“Hai hôm trước nghỉ lễ anh ấy không đến thăm cô Lâm, sau này chắc chắn sẽ không đến nữa.”

“Người đàn ông si tình đến mấy cũng quên người trong lòng rất nhanh, dường như không có ngoại lệ.”

Lúc họ đến quét hàng thứ 6, nhìn thấy cảnh tượng trước bia mộ, họ đều sững người tại chỗ.

— Trước bia mộ số 12 có thêm một người tuyết.

Trong dịp lễ Tết náo nhiệt này, Tuỳ Khâm bắn cho Lâm Bạch Du một đợt pháo hoa lớn, chỉ thuộc về duy nhất một mình cô.

Lâm Bạch Du, Tết đến rồi, xem pháo hoa thôi.

Trên vụn pháo hoa đầy đất, Tuỳ Khâm dựa vào bia mộ của cô ngủ say, không tỉnh lại nữa, bị tuyết lớn che phủ.

Mùa hạ gặp gỡ, mùa đông đi chết.

Rồi họ sẽ gặp nhau.