- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chiều Hư Vai Phản Diện
- Chương 136: Đại Học - Tuyên Bố Chủ Quyền (2)
Chiều Hư Vai Phản Diện
Chương 136: Đại Học - Tuyên Bố Chủ Quyền (2)
“Không muốn biết giấc mơ nào à?”
“Dù sao thì không phải ác mộng.” Lâm Bạch Du vẫn còn nhớ sự không vui vẻ của lần đầu gặp gỡ.
Cô trả lời nhanh, chạm vào ánh mắt thâm sâu của anh, trong lòng bỗng có một suy nghĩ, vành tay cũng dần đổi sang màu đỏ nhạt.
“Tùy Khâm!”
“Ừm.”
“Đứng đắn một chút.”
“Không đứng đắn chỗ nào?”
Anh hỏi rất đàng hoàng, Lâm Bạch Du không hài lòng nhìn anh.
Tùy Khâm kéo cô đi về phía trước, không hề cảm thấy những thứ này khó mở lời: “Đây là phản ứng bình thường của anh, nỗi nhớ em bình thường.”
Lâm Bạch Du tuy nghe mà thẹn thùng, nhưng lòng hiếu kì chiếm phần nhiều, lén lút hỏi: “Rồi sao? Ở đâu?”
Anh nghiêng đầu, ngón tay chạm vào trán cô.
Ở nơi từng có nốt ruồi đỏ giữa mày.
Những chuyện chưa từng làm ở hiện thực, trong giấc mơ của anh, ở những nơi khác nhau, đều có dấu vết của cô.
Những thứ này, để cô biết, cô sẽ thẹn thùng.
Tùy Khâm tò mò hỏi: “Muốn biết thật à?”
Gần đến bãi tập, số người nhìn họ cũng không ít, Lâm Bạch Du đổi ý: “Không muốn nữa, đừng nói cho em.”
“Em nhớ rất lâu trước đây, anh nói không mơ thấy em.” Cô chuyển chủ đề.
Khuôn mặt Tùy Khâm thanh tuấn, anh nói: “Bây giờ thì có rồi.”
Khi trước sẽ sợ, bây giờ thì không, sau này cũng sẽ không, vì cô thuộc về anh rồi.
Lâm Bạch Du nghe mà thấy ngọt ngào trong tim, lần nào Tùy Khâm cũng không nói lời tình tứ gì cả, nhưng cô nghe, giống như lời tình tứ.
Quay sang tòa kí túc từ bãi tập, có đôi tình nhân đang hôn tạm biệt ở dưới tòa kí túc.
Từ lúc Lâm Bạch Du và Tùy Khâm xác định mối quan hệ, ngoại trừ nụ hôn lướt qua ở trên núi chùa Huệ Ninh, chỉ lén lút thử vài lần trong kì nghỉ hè.
Dù sao ở dưới tầm mắt của Liễu Phương, cô không dám quá càn rỡ.
Nhưng trong ngôi nhà một mình Tùy Khâm ở, mùa hè, thiếu niên thường sẽ không cầm nổi lòng, lén lút hôn môi.
Dần dà, vừa căng thẳng vừa kí©h thí©ɧ.
Tùy Khâm cũng chú ý đến, thu tầm mắt: “Sau này không gọi video nữa.”
Lâm Bạch Du: “Hửm?”
Tùy Khâm nói: Gặp mặt tốt hơn.”
Anh thương cô luôn phải gọi ngoài phòng kí túc, so với cô như vậy, anh sẵn lòng nhịn, hoặc là gặp mặt, đích thân đến đây.
Lâm Bạch Du suy nghĩ, cố ý hỏi: “Vậy có những lúc nhiều bài quá, em lại muốn gặp anh, cũng không được sao?”
Tùy Khâm nói: “Gọi điện thoại.”
Lâm Bạch Du: “Được thôi.”
Tuy nói là về kí túc, cuối cùng cô lại dẫn Tùy Khâm đến bên hồ phía sau tòa kí túc, giữa hồ có một mái đình nhỏ.
Lâm Bạch Du nói: “A Khâm, còn hai tháng nữa, em sẽ 19 tuổi rồi.”
Tùy Khâm ừm một tiếng.
Anh đã chuẩn bị xong quà sinh nhật cho cô rồi.
Lâm Bạch Du nói: “Một năm nữa, em sẽ 20 tuổi rồi.”
Tùy Khâm liếc mắt.
Lâm Bạch Du lặng lẽ xích lại gần: “20 tuổi!”
Tùy Khâm nghe cô nhấn mạnh, chỉ sợ mình nghe không hiểu, cười khinh khỉnh một tiếng: “Đúng, em 20 tuổi, nhưng anh cũng thế.”
“... Hình như cũng đúng.” Lâm Bạch Du bỗng nhận ra.
So với chuyện này, chuyện Tùy Khâm rất bất mãn là: “Ở đây có rất nhiều đàn anh theo đuổi em đấy.”
Lâm Bạch Du nói: “Sau hôm nay, chắc sẽ không có nữa.”
Ánh mắt Tùy Khâm thâm trầm, bình tĩnh nói: “Vẫn sẽ có.”
Em không biết thói hư tật xấu của đàn ông.
Lâm Bạch Du không biết, nhưng cô biết có người rất tệ, chẳng hạn như chủ tiệm mẹ cô gặp lúc trước, có vợ có con mà vẫn quấy rối ở bên ngoài.
Cô xích gần tai anh, nói rành rọt từng câu từng chữ, giọng nói nhẹ nhàng: “Họ có tốt đến mấy, em cũng chỉ thích anh.”
Tùy Khâm hơi nghiêng đầu, môi cô lướt qua vành tai.
Anh không kiềm chế nữa, cúi đầu hôn cô, ở mái đình giữa hồ, không chút nao núng đánh chiếm thành trì.
Trên người cô có hương thơm, hôn cũng có vị ngọt.
Lần này, Tùy Khâm giống đa số đàn ông, bàn tay đặt trên eo Lâm Bạch Du bắt đầu không yên phận, vuốt ve cách một lớp váy mỏng, mang theo hơi nóng của cuối hè.
Tay còn lại giữ sau đầu Lâm Bạch Du.
Có vài nữ sinh đi ngang qua bên hồ, tinh mắt liếc thấy họ đang hôn nhau ở đình giữa hồ, bèn nhanh chóng dời mắt.
Họ vẫn chưa biết, đó là hotgirl trường xinh đẹp của Viện Y học và hotboy trường lạnh lùng nhất Viện chính.
-
Lúc Lâm Bạch Du về phòng kí túc, cách giờ lên lớp đã không nhiều.
“Hẹn hò về rồi.” Phương Diệu trêu học.
“Ừm.” Lâm Bạch Du không phủ nhận.
“Tớ vốn định hỏi cậu, cuối cùng sau này mọi người đều thành thám tử, không cần hỏi cậu, đã biết cậu đã yêu đến giai đoạn nào rồi.”
Lâm Bạch Du chỉ cười không nói, những tình tiết hoặc tin đồn mà họ biết, mãi mãi không bằng sự rung động lòng người của họ.
Cô thu xếp sách vở, ra ngoài với Phương Diệu, bắt gặp Lâm Thu Vũ về phòng.
Trong một khoảnh khắc nhìn nhau, cô có thể cảm thấy vẻ mặt và ánh mắt của Lâm Thu Vũ đã không giống như lúc đầu.
-
Tùy Khâm về đến Viện chính đã là không lâu sau đó.
Kí túc chỉ còn hai bạn cùng phòng, không chơi game, cũng không đọc sách, mấy ánh mắt túm tụm nhìn chằm chằm vào anh.
Tùy Khâm coi như không thấy.
Châu Thừa Phong đương nhiên không nhịn được đầu tiên: “Tùy Khâm, lần trước không cho bạn gái cậu chào hỏi bọn tôi, lần này còn thế không?”
Tùy Khâm liếc nhìn anh ấy.
“Quả nhiên, người bình thường im lặng nhất, ầm ĩ lớn tiếng nhất.” Triệu Thương ngậm ngùi nói: “Tôi phải cố gắng rồi!”
Châu Thừa Phong nói: “Cậu cố gắng cũng vô ích, chuyên ngành của mình, nói không oai bằng chuyên ngành khác.”
Triệu Thương cứng miệng: “Chuyên ngành không chia cao thấp giàu hèn.”
Châu Thừa Phong lại quay về phía Tùy Khâm: “Nói xem, Tùy Khâm cậu sao lại chọn thiên văn, kiến trúc học, máy tính, luật, các thứ cậu tùy ý chọn lựa mà.”
Tùy Khâm Khâm rũ mắt, dựa vào bàn học.
“Bởi vì, tôi yêu vì sao (Tinh Tinh).”
Im lặng mấy giây sau, Triệu Thương bỗng la lên, bỡn cợt nói: “Tùy Khâm, cổ áo cậu đỏ đỏ, dính lên.”
Tùy Khâm soi gương liếc nhìn.
Có lẽ là hôn xong, Lâm Bạch Du vùi vào chỗ cổ anh hít thở để lại, ngón tay anh quệt lên, dường như coi trọng cả hơi thở không đều của cô.
“Như này phải thay đồ, nếu không ra ngoài sẽ bị phát hiện.”
“Phát hiện thì phát hiện, có lẽ là bạn học hotgirl trường của chúng ta nghe nói bạn học Tùy Khâm được tỏ tình, tuyên bố chủ quyền đấy.”
“Chà.”
Tùy Khâm mặt không biến sắc: “Có lẽ là vậy.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chiều Hư Vai Phản Diện
- Chương 136: Đại Học - Tuyên Bố Chủ Quyền (2)