- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chiều Hư Vai Phản Diện
- Chương 124: Vợ Của Con (2)
Chiều Hư Vai Phản Diện
Chương 124: Vợ Của Con (2)
Phía trước quán trọ không xa là sân bằng, hội lửa trại đã đến hồi kết.
Phương Vân Kỳ đang quay video: “...Hai đứa nó cứ đòi ở riêng, nói chuyện thầm kín, cậu bảo tôi ra làm bóng đèn à?”
Giọng Tần Bắc Bắc truyền ra từ điện thoại cậu: “Được rồi, không ép cậu nữa.”
Phương Vân Kỳ: “Thức thời đấy.”
Lâm Bạch Du ló đầu ra: “Cậu đang gọi video với Bắc Bắc à?”
Phương Vân Kỳ giật mình, suýt thì đánh rơi điện thoại, úp úp mở mở nói: “Ừm ừm, cho cậu ấy xem hội lửa trại, đây là hậu quả của việc về sớm.”
Lâm Bạch Du phớt lờ cậu, nói với ống kính: “Bắc Bắc, cơ thể cậu vẫn tốt chứ?”
Phông nền của Tần Bắc Bắc vẫn là ở phòng bệnh, cô ấy cười híp mắt trả lời: “Cậu nhìn tớ như này giống không tốt à?”
“Cha tớ lo lắng quá, tớ cũng hết cách, tớ vẫn muốn chơi với các cậu tiếp, bây giờ phải ở bệnh viện.”
“Sau này vẫn còn cơ hội mà.” Lâm Bạch Du an ủi: “Vả lại, sáng mai bọn tớ xuống núi rồi, cũng không có gì vui đâu.”
Tần Bắc Bắc gật đầu.
Ngắt cuộc gọi video, Phương Vân Kỳ khoác vai Tuỳ Khâm, đang định nói chuyện, Châu Mạt và Tề Thống đi đến: “Các cậu đoán xem, ban nãy tớ nghe được gì.”
Lâm Bạch Du hỏi: “Gì?”
Châu Mạt nói: “Ban nãy nghe du khách khác nói, hôm nay có một cô gái lên núi, ba bước một dập, dập đầu đi đến chùa Huệ Ninh thật!”
Tề Thống xem như có chuyện này thật, nói: “Nghe nói là cô gái tầm trạc tuổi tụi mình! Dũng cảm quá nhỉ, đáng tiếc là tôi chưa nhìn thấy.”
“...”
Lâm Bạch Du cảm thấy mình ban nãy lắm mồm hỏi một câu đúng là không nên, không ngờ nhân vật chính của chủ đề lại là mình.
Ánh mắt của Tuỳ Khâm cũng đặt trên mặt cô.
Lâm Bạch Du rõ ràng thấy anh đang cười, cười đểu.
“Thật à?” Phương Vân Kỳ cũng hào hứng: “A Khâm, tụi mày lên núi muộn, có gặp không?”
“Không.” Tuỳ Khâm đáp.
Phương Vân Kỳ đoán: “Cũng không biết có phải học sinh trường mình không, ra ngoài khoảng thời gian này chỉ có học sinh thi đại học xong thôi nhỉ.”
Châu Mạt lại nói: “Chắc chắn không thấy rồi, vì họ nói đi lên được gần nửa, được bạn trai bế đi rồi.”
Lâm Bạch Du ngậm chặt miệng, không nói lời nào.
Tuỳ Khâm thong thả nói: “Bế đi?”
Châu Mạt gật đầu: “Đúng rồi đúng rồi, bạn trai của cô ấy khoẻ phết đấy.”
Lâm Bạch Du nói: “Sao các cậu biết là bạn trai?”
Tề Thống nói như đúng rồi: “Đã bế lên rồi, không phải bạn trai thì có thể là ai nữa, chẳng lẽ là anh trai à?”
Lâm Bạch Du nghĩ bụng, không phải thật mà.
Cô và Tuỳ Khâm, vẫn chưa nhắc đến chủ đề này.
May thay chủ đề này bởi vì là tin đồn, nên chuyển đi rất nhanh, sau khi hội lửa trại kết thúc, họ cùng nhau về quán trọ.
-
Đêm trong núi có tiếng côn trùng kêu, ngoài đó ra, thanh tĩnh yên bình.
Lâm Bạch Du còn tưởng mình sẽ mơ tiếp, nhưng cô không, dường như mọi phiền muộn đã chẳng còn hiện hữu nữa.
Cô không hay biết, ở căn phòng khác cách một bức tường, Tuỳ Khâm chìm sâu vào giấc mộng.
Những hình ảnh kì lạ từng xuất hiện trong đầu Lâm Bạch Du, tựa như một bộ phim truyền hình, xuất hiện trong đầu anh.
Anh sống một cuộc đời khác.
Ở cuộc đời này, anh có gia cảnh khá giả, nhưng quan hệ gia đình lại không tốt, cha mẹ cãi vã là chuyện như cơm bữa, anh xem như là lớn lên tự sinh tự diệt, không ai hay biết tài năng thiên bẩm của anh.
Sau này, cha nɠɵạı ŧìиɧ, bị anh bắt gặp, mẹ nổi giận lôi đình, hai người trong lúc tranh chấp đã sẩy tay, cùng qua đời.
Tuỳ Khâm trở thành một mình, nắm giữ di sản, gánh chịu lời bịa đặt của hàng xóm xung quanh.
“Nếu nó không phát hiện, hai người đều đã không chết rồi.”
“Mắt nhắm mắt mở đi, tại chính nó, bây giờ thành cô nhi rồi.”
Đến khi anh rời khỏi chốn cũ, đến một nơi xa lạ, bị một cô gái hai mắt mù loà va phải.
Cô không biết anh bao nhiêu tuổi, gọi anh là ngài Tuỳ.
Từ ngày hôm ấy, Tuỳ Khâm bắt đầu đưa một cô bé mù về sống, chung sống sớm chiều, nuôi cô từ gầy gò nhợt nhạt đến xinh đẹp thanh tú.
Anh căm ghét “người nhà”, nên trả thù họ, không nói cho cô.
Về sau anh trở thành giáo sư Tuỳ.
Cách Lâm Bạch Du gọi anh từ “ngài Tuỳ” trở thành “Tuỳ Khâm”, anh sẽ gọi cô là Tinh Tinh, lúc tức giận gọi cô là Lâm Bạch Du, hoặc Lâm Tinh Tinh.
Sau đó nữa cô bé mù làm phẫu thuật.
Đêm trước khi phẫu thuật, Lâm Bạch Du nói: “Tuỳ Khâm, hôm em tháo gạc, em muốn nhìn thấy anh đầu tiên.”
Tuỳ Khâm đồng ý với cô: “Được.”
Cô không nói, anh cũng sẽ làm, vì kẻ khác không xứng.
Anh hôn lên môi cô.
Hôm ấy, giáo sư Tuỳ tự cao tự đại, cũng giống như bao người nhà bình thường khác, thấp thỏm không yên bên ngoài phòng phẫu thuật.
Ca phẫu thuật rất thành công, cô bé mù đeo băng gạc, nửa dưới khuôn mặt xinh đẹp lộ ở bên ngoài, vẫn chưa tỉnh lại.
Nhưng, không đợi đến lúc Lâm Bạch Du tháo băng, không đợi đến lúc cô nhìn thấy anh, Lâm Bạch Du đã bị “người nhà” của cô cướp về.
Ngày anh đi khỏi cục cảnh sát, là ngày âm u.
Tuỳ Khâm không quan tâm đám phóng viên truyền thông, anh muốn đi gặp Lâm Bạch Du, một phóng viên nữ nói cho anh nơi ở của cô.
“Nghĩa địa Thành Bắc.”
Lúc anh tỉnh lại, thở không ra hơi, tay anh đè trên mặt, cả người giống như vừa vớt lên từ dưới nước.
Tiếng Phương Vân Kỳ ngáy o o bên tai kéo tư duy của anh về hiện thực.
Tuỳ Khâm mở mắt, nhìn trần nhà, đáy mắt đen ngòm.
Anh vừa mơ thấy cô gái của anh.
Trong núi truyền đến tiếng chuông, từng tiếng nối nhau, trầm đầy ẩn hiện, mặt trời mọc bên ngoài cửa sổ.
Tuỳ Khâm nhắm mắt lại, vẫn có thể nhìn thấy lúc lần đầu gặp Lâm Bạch Du trong mơ, cô gầy trơ xương, hai mắt mù loà.
Cô coi anh là chúa cứu thế.
Vòm ngực Tuỳ Khâm nhô lên, trái tim như bị tay bóp chặt, khó chịu từng hồi từng đợt, tình cảm mãnh liệt cuốn lấy anh.
Nếu không có những chuyện xảy ra sau này, liệu có phải Lâm Bạch Du sẽ không chết không, anh cố gắng bao lâu như vậy, cuối cùng vẫn là trống rỗng.
Hoá ra giấc mơ cô từng mơ là như vậy.
Nhưng Lâm Bạch Du không nói cho anh, cô chết như thế nào.
Cũng không nói cho anh, anh không đợi được cô nhìn thấy anh.
Lúc anh nhìn thấy, cô không nhìn thấy.
Lúc cô có thể nhìn thấy, lại không thể nhìn thấy anh.
Họ chưa bao giờ thực sự gặp nhau.
-
Bởi vì phải về nhà, sáng nay, Lâm Bạch Du và Châu Mạt dậy rất sớm, thu xếp đồ đạc, hôm nay không phải leo núi, chỉ cần xuống núi, nên cô mặc một chiếc váy liền thân.
Cô đánh răng rửa mặt xong, đi ra ngoài, nhìn thấy thiếu niên ngồi dưới mái hiên hành lang.
Tầm mắt của Tuỳ Khâm luôn dừng bên ngoài phòng của các cô, đợi cô đi ra, lại dừng trên người cô.
“A Khâm, cậu dậy sớm thế.”
Lâm Bạch Du hoàn toàn không nhận ra, cô ngồi xuống bên cạnh anh, mép váy dài bị gió thổi, dính trên bắp chân anh.
Không ai trả lời cô.
Lâm Bạch Du thấy kì lạ: “Sao cậu không nói gì, làm gì mà nhìn tôi mãi thế.”
Tuỳ Khâm mở lời: “Tinh Tinh.”
Giọng anh khàn như thể trộn lẫn cát.
Lâm Bạch Du đáp lời: “Sao thế?”
Tuỳ Khâm nhìn cô, nhìn vào con mắt trong veo linh hoạt của cô, đẹp thật, anh hơi rũ mắt: “Cậu cũng nhìn tôi đi.”
Lâm Bạch Du không hiểu: “Tôi đang nhìn cậu đây.”
Cô xích lại một chút, mặt đối mặt với anh, bốn mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy hôm nay dường như anh muốn cất cô vào trong ánh mắt anh.
“Cậu ngồi rất lâu rồi à?” Lâm Bạch Du phát hiện trên tóc anh có vương sương sớm, mấy lọn tóc con ướt nhẹp.
Tuỳ Khâm ừm một tiếng.
Anh thấp giọng: “Hôm qua cậu nói về kiếp trước, có lẽ trên đời thật sự có, nếu tôi thật sự đã cầu cho kiếp này, thế thì tôi phải đi tạ ơn.”
Lâm Bạch Du không biết sao anh bỗng dưng nhắc đến chuyện này, chỉ ngoan ngoãn nói: “Vậy chúng ta cùng đi.”
Chủ đề của Tuỳ Khâm chuyển rất nhanh: “Thứ nhân duyên tôi cầu xin, có muốn biết không?”
Lâm Bạch Du gật đầu: “Muốn.”
“Giơ tay ra đây.” Anh nói.
Cô giơ tay ra, mở lòng bàn tay về phía anh.
Tuỳ Khâm vẽ từng nét, viết ba chữ trong lòng bàn tay cô: Sớ cầu vợ.
Lâm Bạch Du biết, trong môn Ngữ Văn, sớ là một loại thể văn, tức là dâng sớ. Cũng giống như loại văn biểu, có bài “Trần tình biểu.”
Rất ít người biết, lời cầu xin Bồ Tát Phật tổ, cũng gọi là sớ.
Sức chú ý của cô đặt ở hai chữ phía sau nhiều hơn.
Bởi vì “vợ của con” của Tuỳ Khâm trong mơ, cô rất nhạy cảm với chữ vợ này, theo nghĩa cũ, cô đoán ra vài phần ý nghĩa của ba chữ này.
“Sớ cầu vợ?”
“Cầu xin Lâm Bạch Du trở thành vợ của con.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chiều Hư Vai Phản Diện
- Chương 124: Vợ Của Con (2)