Kiều Lộc không đợi đã giải thích, "Em không có ý đó, ý của em là ——" cô hơi đứng hình.
Giang Kỳ cau mày, hứng thú nhìn cô, anh nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt kiểu "Để anh xem xem em có thể bịa ra câu chuyện hoang đường gì".
Kiều Lộc hơi lắp bắp, cô chột dạ tìm một lý do hợp lý, "Đồ đạc của em vẫn còn ở nhà..."
Bởi vì lương tâm cắn rứt, câu cuối cô nói càng ngày càng nhỏ.
Chính cô cũng không biết sao mình lại chột dạ, cũng không biết tại sao cô lại đột nhiên sợ đến nhà Giang Kỳ... Có lẽ không phải là sợ, mà là căng thẳng.
Kiều Lộc hai mươi lăm tuổi có thể dọn đến ở cùng với Giang Kỳ mà không chút do dự, không hề đắn đo, chỉ muốn ở bên cạnh anh.
Kiều Lộc hai mươi tám tuổi đăng ký kết hôn với Giang Kỳ, trở thành vợ chồng hợp pháp, hợp pháp sống chung, bây giờ, cô lại bắt đầu căng thẳng khi sống cùng anh dưới một mái nhà, hay nói chính xác, cô căng thẳng là vì sẽ cùng anh đón chào tương lai của hai người sau khi kết hôn.
Yêu đương và kết hôn, đối với Kiều Lộc mà nói, giống như hai thế giới hoàn toàn khác nhau, một cái ngập tràn sự ngọt ngào, cái còn lại tràn ngập sự sợ hãi mà không ai biết trước được.
Kiểu nhận thức này là do Kiều Trung Sơn mang lại cho cô, cũng khiến cô lần đầu tiên biết được, hóa ra hai người yêu nhau, một khi kết hôn, tất cả mọi thứ đều sẽ không còn, hôn nhân đồng nghĩa với tình cảm nồng thắm trước đó của hai người như chưa hề tồn tại, thậm chí có thể sụp đổ ngay lập tức.
Cả ngày nay, cô đều ở đây không ngừng tự nhủ bản thân, chỉ cần nhìn hiện tại, không cần lo lắng tương lai thế nào, chỉ cần bây giờ vui vẻ hạnh phúc cùng Giang Kỳ, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.
Sự thật chứng minh, tự mình an ủi mình cũng có tác dụng, nhưng không nhiều.
Không biết Giang Kỳ có nhìn ra được vẻ hốt hoảng và luống cuống của cô không, anh cứ nhìn cô như vậy, đôi mắt đào hoa màu hổ phách mang vẻ tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu.
Nửa phút sau, anh nhìn đi chỗ khác, khởi động xe lại lần nữa, giọng nói bình tĩnh, "Vậy bây giờ về dọn dẹp."
Kiều Lộc suýt chút nữa sặc nước bọt của mình chết!
Lý trí nói cho cô biết, dù sao thì sớm muộn gì cũng phải vào ở, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nói không chừng vào sớm một chút thì sẽ thích nghi nhanh hơn?
Nhưng phản ứng của cô lại nhanh hơn đầu óc một bước.
Anh nhìn xuống, Giang Kỳ liếc nhìn đôi tay đang ôm lấy tay mình, sau đó mới nhìn người đang ngồi trên ghế phó lái.
Sắc mặt Kiều Lộc ngay lập tức tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp vẫn luôn mang vẻ khoe khoang khıêυ khí©h kia, giờ đây lại long lanh nhìn anh, vừa căng thẳng vừa ngây thơ.
Chỉ là rất nhanh, sau khi đối mắt với anh, cô lại khôi phục dáng vẻ tức giận thường ngày.
Cô vênh mặt lên, công chúa nhỏ kiêu ngạo bịa cớ vô cùng tự tin, "Giường của anh cứng quá, em ngủ không thoải mái."
Giang Kỳ cũng không ngờ rằng cô lại nói đến cái này, giống như có hứng thú, anh buông tay khỏi vô lăng, anh nhướng mày, dáng vẻ như đang rửa tai lắng nghe, "Sau đó thì sao?"
Kiều Lộc khoanh hai tay trước ngực, "Sau đó cái gì nữa, đương nhiên là phải đổi đi rồi!"
Giang Kỳ gật đầu, anh lẩm bẩm một mình, "Ồ, hóa ra cũng không mất trí nhớ."
Ý là ám chỉ Kiều Lộc —— chỉ mới ngủ trên chiếc giường đó một lần, ấn tượng lại rất sâu.
Kiều Lộc nghẹn lại, cô giả vờ như không nghe thấy, cô chọc chọc lên cánh tay anh, kết quả trống không, không chọc trúng, cô không hài lòng lại chọc thêm hai cái, "Rốt cuộc anh có đổi không?"
Giang Kỳ nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô, anh cười nhạt nhìn cô, "Đổi, đương nhiên phải đổi rồi. Em muốn mềm một chút hay vừa phải?"
Không đợi Kiều Lộc đưa ra lựa chọn, Giang Kỳ nói thêm, "Quá mềm hoặc quá cứng làm em đau eo."
Lời của Kiều Lộc đến miệng rồi lại nghẹn lại...
Hình ảnh đứt quãng nhiều tháng trước hiện lên trong đầu cô, hình ảnh cô khóc lóc nói giường cứng quá làm cô đau eo, hình ảnh rời rạc, Kiều Lộc không nhớ nổi hoàn chỉnh, chỉ nhớ ngày hôm sau tỉnh lại, gối trên giường hẳn là đổi thành cái mới rồi, trên đó còn thoang thoảng mùi hoa oải hương, dựa vào kinh nghiệm trước kia, Kiều Lộc chắc chắn rằng đêm đó có gì đó rơi lên gối, tám phần là thứ không tốt đẹp gì.
Ngay lập tức, Kiều Lộc đỏ mặt, cô dùng sức rút tay mình ra, trợn mắt nhìn anh, "Vậy anh còn hỏi?!"
Giang Kỳ không có chút nào là tỉnh ngộ khi được cô giáo huấn, anh thờ ơ bật cười, "Trong lúc hỏi ý kiến của em, anh cũng đưa ra đề nghị phù hợp, tránh để sau này em lại trách anh không nhắc nhở em."
Kiều Lộc: "..."
Đều như vậy rồi, Kiều Lộc chủ động đón nhận tình huống xấu, thay vì cố gắng xoay chuyển!
"Gối cũng phải đổi, thấp quá, em đau cổ."
"Ừ, đổi."
"Màu sắc ga trải giường em cũng không thích!"
"Được, đổi."
Giang Kỳ miễn cưỡng tựa lên ghế xe, một tay đặt trên tay lái, ngón trỏ gõ nhịp nhàng lên vô lăng đợi cô nói tiếp.
Chẳng qua là, thấy Kiều Lộc đột nhiên mỉm cười xấu xa, chân mày anh ngay lập tức nhíu lại, anh đổi tư thế ngồi, xoay nửa người lại, giống như là nhắc nhở, cũng giống như đang cảnh cáo, "Tất cả mọi thứ trong phòng, em muốn đổi thì đổi, nghe em."
Sau đó anh lại nhìn cô, "Trừ người ra."
Kiều Lộc chớp mắt mấy cái, cảm thấy anh thật sự khó hiểu, cô lẩm bẩm nói, "Cũng chưa nói muốn đổi anh.". Truyện Ngược
Giang Kỳ nhận ra mình quá nhạy cảm, quá căng thẳng: "..."
Anh mím môi, ngón trỏ của Giang Kỳ gõ hai cái làm loạn nhịp điệu, giống như anh đang tùy tiện hỏi: "Vậy em cười cái gì?"
Kiều Lộc cũng không biết đang nghĩ gì, "Phụt", lần này cô trực tiếp bật cười thành tiếng.
Giang Kỳ hơi ngơ ngác, anh nghi ngờ nhìn cô,giống như đang chờ cô giải thích.
Kiều Lộc ho khan hai tiếng, cô nhịn cười, cô cố gắng hết sức để mình trông không mất bình tĩnh, cố làm ra dáng vẻ nghiêm túc xua tay, "Không sao không sao." Kết quả nghiêm túc không quá ba giây, cô lại cười to thêm một lần nữa, sau đó dưới ánh mắt càng ngày càng mê hoặc của Giang Kỳ, cô khoanh hai tay trước ngực, giang ra hai bên, sau khi lặp đi lặp lại động tác hoa nở hai lần, cô nói bốn chữ, "Hoa nở phú quý."
Giang Kỳ: "..."
Giang Kỳ im lặng một lúc, anh lặng lẽ quay đầu nhìn bên ngoài cửa xe, một giây sau, l*иg ngực anh run lên, hai vai anh run lên vì bật cười.
Rất rõ ràng, anh cũng nhớ ra rồi.
Đó có lẽ là giây phút bế tắc nhất trong cuộc đời Giang Kỳ, còn bế tắc hơn cả hôm nay ông chủ quán ăn cưỡng ép muốn mời khách.
Một tháng sau khi Kiều Lộc dọn đến, mấy thực tập sinh ở bệnh việt vào cùng đợt với Giang Kỳ đến nhà Giang Kỳ làm khách, vì đồng nghiệp đến quá đột ngột, Giang Kỳ vẫn chưa kịp nói với Kiều Lộc, nhưng mà chuyện này Giang Kỳ có ý nghĩ riêng, anh cảm thấy không nói cũng không sao, đúng lúc có dịp giới thiệu cho đồng nghiệp của mình biết Kiều Lộc.
Cuối cùng anh lại không ngờ rằng, bạn gái của mình đã chuẩn bị một "bất ngờ siêu lớn" cho mình...
Đầu tiên là vừa vào đến chỗ thay giày ở cửa, Kiều Lộc ngồi trên kệ để lộ nửa vai, ánh mắt quyến rũ, vừa hấp dẫn vừa câu người.
Giang Kỳ đen mặt ngay tại chỗ, anh nhanh tay lẹ mắt ôm người đi vào phòng ngủ.
Đồng nghiệp vẫn còn đang ở ngoài cửa: "!"
Đm!
Ngay sau đó, Giang Kỳ đẩy cửa phòng ngủ ra, cửa vừa mở, là giọng nói ngọt ngào của Kiều Lộc, "Chào mừng ông xã về nhà nha ~ "
Đồng nghiệp đã vào cửa: "!!"
Đm!!
Giang Kỳ cũng sợ hết hồn hết vía, nhìn thấy rõ ràng đây chỉ là một cái máy ghi âm, Kiều Lộc cũng không có ở đây, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà anh còn chưa thở phào xong, lại nhìn thấy hoa xanh hoa đỏ vô cùng chói mắt ở trên giường,
Nhìn thấy ga trải giường đã được đổi thành ga màu đỏ và xanh, giữa ga giường, trên đó có rất nhiều đóa hoa đang nở rộ, trên đóa hoa còn thêu bốn chữ —— hoa nở phú quý.
Không chỉ vậy, trên giường còn có một chiếc gối ôm dài khoảng chừng một mét bảy, trên gối là hình ảnh quyến rũ của Kiều Lộc, lúc này, chiếc gối ôm đang im lặng "nằm" trên chiếc chăn đỏ thẫm, suýt chút nữa khiến người ta mù mắt.
Đồng nghiệp còn tưởng rằng mình vô tình nhìn trộm được sở thích không muốn để người khác biết của Giang Kỳ: "!!!"
Đm!!!
Giang Kỳ: "......"
Giang Kỳ im lặng nhét chiếc gối ôm xuống dưới chăn, tai sắp đỏ như máu.
Có thể là anh ngốc rồi, rõ ràng đồng nghiệp không hỏi gì, nhưng anh lại chạy đến giải thích, "Bạn gái thích làm loạn, mọi người đừng hiểu lầm."
Đồng nghiệp đều gật đầu, mọi người đều hiểu mà ——
"Không sao, anh đây đều hiểu!"
"Đúng đúng đúng, bọn anh đều hiểu, đều là đàn ông, có sở thích như thế này cũng rất bình thường."
"Phải đấy phải đấy, không ngờ rằng Giang Kỳ cậu cũng thích... Kiểu này, phải nói là, bỗng nhiên tôi lại cảm thấy cậu trở nên dễ gần hơn rồi! Chỉ là, thứ đồ này, gối ôm không có cảm giác bằng silicon, tôi biết một tiệm bán đồ rất tốt, đợi tôi giới thiệu cho cậu!"
Giang Kỳ: "......"
Khuôn mặt Giang Kỳ lúc thì đỏ lúc thì đen, lúc thì trắng lúc thì xanh, "Đây thật sự là bạn gái của tôi..."
Nhưng mà có giải thích nữa, cũng không có tác dụng gì, vì bạn gái anh không có ở đây, ở đây chỉ có một chiếc gối ôm vô cùng quyến rũ, ồ, còn có một chiếc ga trải giường và chăn hoa nở phú quý xanh xanh đỏ đỏ.
Đồng nghiệp rất vui vẻ! Không ngờ rằng, Giang Kỳ còn có sở thích thế này, rất kỳ lạ, nhưng cũng có thể hiểu được, cũng rất kí©h thí©ɧ!
Bị ánh mắt thăm dò của đồng nghiệp nhìn như vậy, đầu óc Giang Kỳ nóng lên, anh lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Kiều Lộc.
Không ai trả lời.
Kết quả là đồng nghiệp càng phấn khích hơn, khuôn mặt Giang Kỳ nóng bừng, đối mặt với ánh mắt nóng như lửa đốt của mấy người đồng nghiệm, anh gửi tin nhắn WeChat cho Kiều Lộc.
Kết quả các đồng nghiệp càng kích động, "Đm! Đây là cửa hàng nào vậy, còn được nói chuyện cùng! Dịch vụ này quá tốt rồi!"
Giang Kỳ: "......"
Lúc này Giang Kỳ cũng nhận được tin nhắn trả lời của Kiều Lộc, Giang Kỳ cảm thấy, bây giờ đoán là có giải thích thế nào cũng vô ích, thay vì giải thích với đồng nghiệp rằng anh thực sự không có thói quen đó, giải thích rằng anh thực sự có bạn gái, bạn gái là người thật chứ không phải là kiểu gối ôm, anh vẫn nghĩ là nên dỗ dành tiểu tổ tông về nhà.
Hôm đó sau khi kết thúc, đồng nghiệp mang một đống "dưa" lớn về nhà, Giang Kỳ nằm trong chiếc chăn "hoa nở phú quý" gọi video, gọi mười mấy cuộc, người bên kia mới nghe máy.
Kiều Lộc quay khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận, cũng không thèm nhìn anh, "Gì vậy? Chẳng phải em đã để lại gối ôm cho anh, để lại ghi âm cho anh rồi à? Một tháng này anh sống với "bọn nó" đi! Đừng đến tìm em, tạm biệt!"
Thấy cô muốn cúp máy, Giang Kỳ vội vàng nói, "Kiều Kiều, đợi một chút!"
Kiều Lộc chia cho anh một ánh mắt, "Gì vậy?"
Giang Kỳ mỉm cười lấy lòng, "Anh sai rồi, em về được không, anh bảo đảm, sau này em không muốn thì là không muốn."
Cách một màn hình, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy mặt Kiều Lộc đỏ lên.
Cô sắp tức chết rồi, cô đã nói hết rồi, một ngày một lần, kết quả Giang Kỳ không nhịn được, cô sợ anh thật, thu dọn đồ đạc cả đêm ra ngoài, nhưng mà nghĩ đến ham muốn của Giang Kỳ nặng như vậy, một mình anh ngủ cô đơn một mình cũng không tốt, Kiều Lộc mở long từ bi làm bản ghi âm và gối ôm cho anh, trời đất chứng giám, người bạn gái như cô quá lương thiện rồi!
"Chưa niệm chú Đại Bi cho anh, anh cứ vui vẻđi."
Giang Kỳ bật cười, "Vâng vâng vâng, bạn gái anh là cô bạn gái lương thiện nhất trần đời. Vì thế, Kiều Kiều, em về đi, có được không?"
Kiều Lộc bĩu môi, "Vậy anh phải bảo đảm, chỉ có thể một ngày một... Không, một tuần ba lần."
Thời gian của anh quá lâu, một ngày một lần cũng khiến cô sợ hãi.
Sắc mặt Giang Kỳ ngay lập tức tốt lên, được voi đòi tiên, anh nói: "Một tuần ba lần có phải hơi quá nghiêm khắc rồi không?" Anh thử thăm dò, nói: "Một ngày một lần?"
Kiều Lộc nổi giận, "Giang Kỳ, anh chết ở trên giường luôn đi!"
Giang Kỳ cười rất đẹp, anh nói mấy lời "không sạch sẽ" mà anh không thường nói, "Chết ở trên người em rất đáng."
Khuôn mặt Kiều Lộc đỏ bừng, "Giang Kỳ!!"
Lần này Giang Kỳ thật sự biết lỗi rồi, anh lập tức dỗ dành.
Cũng may, Kiều Lộc không khó dỗ, Giang Kỳ nhanh chóng dỗ người về nhà, nhưng ga trải giường và chăn bông, Kiều Lộc sống chết không chịu đổi, cô nói dù sao chúng cũng bị xé rách rồi, còn quan tâm có đẹp không làm gì, hơn nữa với chiếc giường này, nói không chừng anh có thể "thanh tâm quả dục" hơn được một chút.
Giang Kỳ cũng biết, chuyện anh xé rách ga trải giường mà Kiều Lộc đặt làm, công chúa nhỏ vẫn còn chưa hết hết giận.
Chẳng qua là, chuyện ngủ trên chiếc giường xanh xanh đỏ đỏ này có thanh tâm quả dục được hay không, Giang Kỳ đã chứng minh thực lực của mình, chỉ cần người ngủ bên cạnh anh là Kiều Lộc, cho dù ngủ ngoài bãi đất hoang, anh cũng không thể nào vô dục vô cầu.
Kiều Lộc nhắc tới chuyện này là vì cô đã tìm kiếm rất lâu mới mua được, không phải kiểu "hoa nở phú quý" thường thấy của thế hệ trước, là cái loại lúc đó rất phổ biến trên Internet, tóm lại là rất cay mắt.
Lúc đó cô tức vì Giang Kỳ xé rách cái ga trải giường đẹp mà cô mới mua, đối với Giang Kỳ mà nói, cái kiểu nhức mắt thế này, ánh mắt cao quý của anh không thể nào chấp nhận được, ban đầu thấy Giang Kỳ không chỉ muốn vứt đi, mà đi ngủ còn đắp nó lên, Kiều Lộc đã cười rất lâu.
Nhưng mà, Giang Kỳ dường như đã hiểu sai ý cô...
"Em muốn nhắc nhở anh chuyện gì?" Lúc anh hỏi câu này, ý cười trong mắt vẫn chưa mất đi.
Kiều Lộc cũng đang cười, cô nghe vậy thì "Hả? " một tiếng, nghe không hiểu anh đang nói gì.
Đôi mắt đào hoa của Giang Kỳ cong lên.
Anh nhìn cô không chớp mắt, đôi mắt màu hổ phách sâu như mặt hồ không thấy đáy, dường như có thể cuốn luôn người vào trong đó.
Ngay sau đó, khóe miệng anh nhếch lên, anh ám chỉ nói: "Một tuần ba lần, e rằng không được."
Nụ cười trên mặt Kiều Lộc cứng đơ, khóc không ra nước mắt.
Mấy giây sau ——
Kiều Lộc thẹn quá hóa giận, "Giang Kỳ!!"
Kiều Lộc thề rằng, nếu như không phải là do ngồi ghế phó lái không dễ đá người, cô chắc chắn là sẽ đạp Giang Kỳ xuống xe!
Chỉ là Kiều Lộc cũng phải thừa nhận rằng, có mấy trò đùa của Giang Kỳ, cảm giác căng thẳng của cô đã vơi đi rất nhiều. Giang Kỳ như vậy, giống như là đang nói cho cô biết, cho dù bây giờ bọn họ đăng ký kết hôn, vẫn có thể ở cùng nhau giống như trước đây.
Nhưng mà Kiều Lộc thật sự phải về dọn dẹp đồ đạc, thêm việc cô mới vừa đưa ra một đống ý kiến với Giang Kỳ, Giang Kỳ cũng không bảo cô đến ngay hôm nay, cho cô một chút thời gian.
"Chắc chắn ngoại trừ giường, gối ra thì những thứ khác em không muốn đổi đúng không?" Giang Kỳ xác nhận lại lần nữa.
Thật ra thì thứ mà Kiều Lộc quan tâm không phải là cái này, mà là nỗi sợ hãi không tên do hôn nhân mang lại, bây giờ, nỗi sợ hãi này đã vơi đi không ít qua mấy lời nói đùa của Giang Kỳ, cô cũng không quan tâm đến việc có hay không có những thứ này, cô nói: "Không có, chỉ mấy cái này thôi, mấy cái khác sau này rồi nói."
Giang Kỳ gật đầu rồi từ từ hỏi, "Vậy, bây giờ có thể đi lên với anh chưa?"
Kiều Lộc: "?"
"Cạch" một tiếng, Giang Kỳ ấn vào khóa dây an toàn của cô, "Đi lên lấy đồ rồi về nhà."
Kiều Lộc ngây người một lúc, cô mới nhận ra đây là nhà họ Giang, đột nhiên cô nhớ ra gì đó, vội vàng hỏi: "Anh đã nói với người nhà chuyện chúng ta đi đăng ký kết hôn chưa?"
Giang Kỳ không trả lời mà hỏi ngược lại, "Em nói rồi?"
Kiều Lộc lắc đầu.
Giang Kỳ ngước mắt lên nhìn cô, "Vậy." Sau đó, anh vừa tháo dây an toàn cho cô vừa nói: "Đúng lúc định đi nói."
Kiều Lộc: "!!"
Vì thế, không phải một mình cô tiền trảm hậu tấu, Giang Kỳ cũng vậy??
Kiều Lộc ngả người ra sau, cô nghi ngờ liếc nhìn Giang Kỳ vài lần.
Cái này cũng không phù hợp với tính cách thận trọng của anh.
Giang Kỳ không mảy may thấp thỏm vì đưa vợ về nhà sau cuộc hôn nhân chớp nhoáng, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, anh xuống xe mở cửa cho cô.
Kiều Lộc nghĩ, nếu Giang Kỳ cũng đã bình tĩnh như vậy rồi, vậy thì cô cũng không cần phải hoảng làm gì, nếu có xảy ra chuyện thì cô giả chết, Giang Kỳ lên, có chuyện gì thì một mình Giang Kỳ gánh.
Giang Kỳ sống ở tầng tám, lần cuối cùng đến đây là nửa tháng trước, trước kia lúc đi thực tập thì Giang Kỳ thuê nhà, đây là nhà bệnh viện cấp cho.
Lần trước đến đấy, Kiều Lộc không ấn tượng mấy, cô chỉ nhớ lúc cô đi, cô vẫn còn đang giận Giang Kỳ vì không cho cô phương thức liên lạc, nhưng mà sự thật là, Giang Kỳ đã gửi phương thức liên lạc cho cô từ lâu, cô lại không nhớ tại sao mình đã lưu vào như thế nào.
Nói đến chuyện này, Kiều Lộc cảm thấy mình cần phải hỏi Giang Kỳ một chút, kết quả Giang Kỳ chỉ nói với cô một câu ——
"Tự nghĩ đi."
Kiều Lộc: "..."
Nếu như cô có thể nhớ ra, cô còn hỏi anh à?
Thôi vậy, dù sao bây giờ cũng đã đăng ký kết hôn rồi, lưu số thế nào còn quan trọng à?
Ồ không đúng, còn có một việc cô chưa hỏi đấy.
Căn nhà này của Giang Kỳ có ba phòng ngủ hai phòng khách, có thể thấy bệnh viện rất có tình người, phân bổ các phòng cũng tốt như vậy.
Ngoại trừ căn phòng Giang Kỳ ngủ một mình kia ra, còn có một căn phòng khách bị anh đổi lại thành phòng làm việc.
Lần trước, phạm vi hoạt động của Kiều Lộc cũng chỉ ở trong phòng ngủ và nhà bếp, những nơi khác cô không vào nên không biết.
Lúc này, Giang Kỳ vào phòng khách bên kia lấy đồ, Kiều Lộc vừa nhìn xung quanh, vừa hỏi: "Đúng rồi, em còn chưa hỏi anh, thẻ tiền tip của em đâu?"
Giang Kỳ lấy một cây gậy đánh golf ở trong tủ quần áo ra, tiện tay xoay xoay cây gậy đánh golf trong tay.
Kiều Lộc vừa mới đi đến phòng khách, cô nhìn thấy một cảnh này ——
Anh cởi chiếc áo khoác đen dài bên ngoài, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen bình thường, vạt áo được chiếc quần dài màu đen buộc lại, có thể nhìn thấy vòng eo nhỏ và dáng người cao gầy của anh đứng ở đó, chỉ là lúc anh chuyển động cây gậy đánh golf, có thể nhìn thấy được những đường gân xanh trên cánh tay.
Cây cơ rất đẹp, cánh tay cầm cơ cũng rất đẹp, cách anh tùy tiện xoay cơ cũng khiến người ta không thể rời mắt.
Nước da trắng lạnh, áo sơ mi đen, cây cơ màu bạc, người đàn ông đang cười.
Mỗi một thứ, đều nhắm đúng vào sở thích của Kiều Lộc, làm tim cô điên cuồng đập loạn.
Chẳng qua là...
Một giây sau, nhìn thấy Giang Kỳ thu cây cơ lại, như cười như không nhìn cô, giọng nói chậm rãi lại lười biếng, "Thẻ tiền tip? Anh còn tưởng là của hồi môn trước khi cưới."
Tim hơi ngừng đập.
Kiều Lộc: "..."
Cô dứt khoát không làm gì cả, đi mấy bước đến trước mặt anh, cô duỗi tay ra, lòng bàn tay đưa đến trước mặt anh, "Vậy sính lễ của em đâu?"
Giang Kỳ nhìn xuống, đặt cằm mình lên lòng bàn tay cô.
Kiều Lộc: "......"
Kiều Lộc thật sự thua về độ mặt dày của anh, sao trước đây cô không phát hiện ra da mặt của Giang Kỳ lại có thể dày như vậy chứ, thì ra người "lừa cưới" không phải là cô, là Giang Kỳ anh đó!
Kiều Lộc rút tay về, rất nghiêm túc, nhưng lại không khống chế được khóe miệng đang nhếch lên, cô cảnh cáo anh, "Anh đừng có quỵt nợ, tấm thẻ kia của em có ít nhất là một trăm nghìn, sính lễ không nhiều hơn gấp mấy lần, em không nhận."
Giang Kỳ nghĩ gì đó rồi đứng thẳng người dậy, nghĩ xong, anh đưa cây cơ vào trong tay cô, anh nói: "Vậy em chờ một chút."
Kiều Lộc ngẩn người, cô thầm nghĩ, Giang Kỳ sẽ không thật sự đi lấy sổ tiết kiệm ra chứ? Mặc dù cô chỉ nói đùa, nhưng cô cũng tò mò rốt cuộc Giang Kỳ muốn cho cô cái gì, cô cũng cầm cây cơ lên rồi đi theo.
Vừa đến cửa phòng ngủ, Giang Kỳ đã đi về phía cô.
"Đưa tay đây." Anh nói.
Đôi mắt hạnh của Kiều Lộc chớp chớp hai lần, đôi mắt đen láy ngay lập tức sáng lên, cô lập tức đặt cây cơ sang một bên, xòe hai tay ra trước ngực.
Nói không mong đợi là nói dối! Cô thật sự rất tò mò đấy!
Ngay sau đó, Giang Kỳ giống như có phép thuật vậy, đầu tiên là anh lấy tấm thẻ đặt vào lòng bàn tay cô, nói với cô: "Bên trong là tiền lương mỗi tháng."
Lại lấy ra hai quyển sổ, "Giấy chứng nhận bất động sản."
Lại lấy ra một quyển sổ nhỏ, "Sổ tiết kiệm."
Kiều Lộc vẫn còn đang ngơ ngác nhìn anh, nhìn một lúc lâu, cô không thể tin được, "Hết rồi?"
Giang Kỳ bật cười, "Cô Kiều cho rằng anh có bao nhiêu tài sản? Coi trọng anh như vậy à?"
Kiều Lộc lật xem hai quyển sổ chứng nhận bất động sản, cô trêu anh: "Cậu chủ nhỏ nhà họ Giang, trên người chỉ có một tấm thẻ cũng được à."
Xem đến giấy chứng nhận bất động sản của căn nhà mà Giang Kỳ thuê khi còn thực tập, Kiều Lộc ngẩn người.
Giang Kỳ giải thích, "Căn nhà đó bố trí không tệ."
Bố trí không tệ thì anh mua à.
Kiều Lộc "Ồ" một tiếng, có một số chuyện giống như cô nghĩ, cũng có thể là không phải, cô cũng không hỏi nhiều.
Giang Kỳ khoanh tay, anh dựa vào cửa, đợi cô xem xong mới hỏi: "Hài lòng không?"
Kiều Lộc xếp gọn gàng, nhét vào trong ngực anh, kiêu ngạo nói: "Miễn cưỡng vậy."
Giang Kỳ nhướng mày, không biết anh đang nghĩ gì.
Kiều Lộc cảnh giác lùi về phía sau một bước, "Gì vậy?"
Giang Kỳ cúi người xuống, ghét sát bên tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ, Kiều Lộc phản xạ có điều kiện rụt cổ lại.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng cười ngắn ngủi của Giang Kỳ, "Yên tâm, chồng nuôi nổi em."
Hơi thở nóng bỏng bên tai, Kiều Lộc không thể tránh được, toàn thân cũng nóng lên.
Cô đẩy người anh ra.
Giang Kỳ rất phối hợp mà ngã người ra sau, anh lại tựa lên cửa, cúi đầu bật cười.
Kiều Lộc bị chọc tức, cô cảm thấy không thể để Giang lợi dụng cô được, cô cũng phải đòi lại!
Vì thế, cô đi về phía trước một bước, bá đạo giữ lấy cằm Giang Kỳ, sau khi cưỡng ép anh đối mặt với mình, cô nói, "Yên tâm, vợ anh nuôi nổi anh!"
Sao nào, ai sợ ai!
Kết quả, Giang Kỳ hoàn toàn không chịu thua, anh không chút dè dặt mà bật cười, "Được thôi, đều nghe vợ."
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Giang: Vợ vợ vợ.
Kiều Kiều mặt đỏ đến tận mang tai: Cút!!!