Chương 9

Thanh âm lão hòa thượng vừa dứt, Nghê Tố ngẩng đầu nhìn sang, quang ảnh trong rừng bách ảm đạm xám xịt, cành lá run run, đã không thấy bóng dáng lão hòa thượng đâu.

Đúng thật như lời lão hòa thượng nói, trong hộp gỗ chỉ có một kiện sưởng y lông thú, còn có một bức biểu văn bị hơi nước thấm ướt hơn phân nửa, chỉ mơ hồ có thể nhìn ra ngày tháng trong biểu văn đúng là mười lăm năm trước.

Sau khi nhận lấy hộp gỗ từ lão hòa thượng, Nghê Tố đành phải mượn dầu hỏa từ trong đèn dầu ở liên hoa tháp, đốt kiện huyền hắc sưởng y kia trong thau đồng đặt bên cạnh.

Ngọn lửa từng tấc cắn nuốt hoa văn tiên hạc được thêu chỉ bạc trên áo, nhờ lửa soi sáng, Nghê Tố nhận ra được hai hàng chữ: “Tử, Lăng……”

Đó là chữ được thêu trên ống tay áo.

Khoảnh khắc nàng vừa dứt giọng, chuông đồng treo trên sợi dây màu buộc giữa hai gốc cây bách sau lưng liên hoa tháp bỗng vang lên.

Hiện tại là tháng năm, một trận gió bỗng nhiên như từ ngày đông giá rét nào đó quét qua, đâm vào mặt khiến Nghê Tố thấy đau, bụi đất xốc lên, nàng vươn tay ra che chắn.

Trường minh đăng trong liên hoa tháp nháy mắt bị dập tắt sạch sẽ, chuông đồng lại vang lên từng tiếng.

Tiếng gió kêu khóc càng thêm lạnh thấu xương, Nghê Tố đứng dậy, suýt chút nữa thì đứng không vững, hai mắt không thể nhìn rõ, khí lạnh trong rừng vừa lên thì thế gió cũng dần yếu bớt, sắc trời càng thêm ảm đạm, bên tai nàng vang lên thanh âm rất nhỏ.

Hơi lạnh từng chút một thấm vào y phục mùa hè đơn bạc, hai mắt Nghê Tố cay xè, dần dà bỏ xuống đôi tay đang che phía trước, giương mắt nhìn.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai sẽ tin tưởng giữa mùa hạ tháng năm, sơn tự sau giờ ngọ lại tối đen như mực, bão tuyết mịt mù.

Hạt tuyết rơi xuống tóc mai đen nhánh của Nghê Tố, sắc mặt nàng bị đông lạnh đến trắng bệch, chóp mũi có chút ửng đỏ, không dám tin tưởng, sửng sốt nhìn trận tuyết trước mắt.

Cơn lạnh từ xương cốt theo xương sống bò lên trên, Nghê Tố theo bản năng muốn chạy nhanh rời khỏi nơi này, nhưng bốn phía sương mù mờ mịt, bóng tối bao trùm cả khu rừng bách, ngay cả tiếng tụng kinh trong sơn tự cũng không nghe thấy.

Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, Nghê Tố trong lúc kinh hoảng đã đυ.ng vào một cây bách, chóp mũi bị trầy mất một mảng da, bởi vì không có ánh sáng nên bước đi nàng vô cùng khó nhọc, lớn tiếng gọi tăng nhân trong chùa nhưng thật lâu cũng không nghe được có tiếng người trả lời.

Bất an tràn ngập trong lòng, nàng miễn cưỡng sờ soạng đi phía trước.



Gió núi, lãnh tuyết, sương mù dày đặc thay nhau kéo đến.

Chân dẫm lên cỏ vang lên tiếng sàn sạt.

Sau lưng có một ngọn lửa ấm áp rọi tới góc váy nàng, Nghê Tố rũ mắt.

Tuyết ngày càng dày đặc, hạt tuyết như lông ngỗng bay tứ phía.

Nghê Tố nhìn chằm chằm ánh lửa bất động trên mặt đất, xoay người sang chỗ khác.

Sương mù tan đi rất nhiều, bông tuyết len lỏi giữa rừng bách.

Ánh sáng ấm áp bỗng nhiên xuất hiện, không xa là một ngọn đèn cô độc, một thân ảnh thon dài đứng dưới tàng cây, dường như trong khoảnh khắc Nghê Tố xoay người, thân ảnh đó cũng khẽ động.

Nàng trơ mắt nhìn hắn đến gần, hắn cứ như người nắm giữ nguồn sáng duy nhất giữa thiên địa này, ánh sáng ấm áp kia chiếu sáng huyền hắc sưởng y trên người hắn.

Cổ áo lông thú đen nhánh, vạt áo ánh lên hoa văn có ngân quang lạnh thấu xương.

Khuôn mặt hắn tái nhợt, gầy gò, tóc trơn bóng đen như mực, lông mi cong dài và dày, hắn đi chân trần, gió không thổi được tà áo, tuyết không chạm được vào vai.

Hắn đi đến gần, dường như mang theo cái lạnh của tuyết.

Dưới ánh đèn l*иg, hắn đứng yên, nghiêm túc quan sát khuôn mặt trắng bệch vì bị đông lạnh của Nghê Tố.

Nghê Tố đồng tử hơi co lại, tuyết chạm vào gò má nàng, gió lạnh khiến hai tai như ù đi, nàng mơ hồ nhận ra xung quanh người này rất lạnh, giọng nói bình tĩnh hỏi:

“Ngươi là ai?”