Chương 3

Tiếng mưa dần nhỏ lại, tiếng cửa sổ va đập vang lên, Nghê Tố hai bên tóc mướt mồ hôi, mở mắt tỉnh lại.

“Cô nương, ta đánh thức ngài rồi sao?” Nữ tì Tinh Châu mới vừa hạ cửa sổ xuống, xoay người ôn nhu nói: “Bên ngoài có tuyết rơi, nô tỳ sợ khí lạnh vào phòng, nếu để ngài bị thương hàn thì không hay.”

Vừa kết thúc năm cũ, hiện tại tuy là đầu xuân nhưng tiết trời còn chưa chuyển ấm.

Thấy Nghê Tố vùi mình trong chăn không lên tiếng, Tinh Châu đi đến mép giường quan tâm nói: “Cô nương làm sao vậy?”

“Mơ thấy huynh trưởng.”

Nghê Tố dường như mới thanh tỉnh, nàng xoa xoa đôi mắt, ngồi dậy.

Tinh Châu vội từ tủ gỗ lấy xiêm y tới hầu hạ Nghê Tố: “Đông thí đã qua hai tháng, dựa vào năng lực của lang quân chúng ta, lần này nhất định có thể thi đỗ, nói không chừng tin tức sẽ được đưa tới nhanh thôi!”

Từ Vân Kinh đến Tước huyện ước chừng hơn hai tháng cước trình, tin tức truyền tới cũng không nhanh, Nghê Thanh Lam rời Tước huyện đã non nửa năm, chỉ gửi về nhà có hai phong thư ít ỏi.

Nghê Tố ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt xong mới ra khỏi phòng, lão quản gia khom người từ chỗ Nguyệt Động Môn đi tới, cũng không rảnh lau mồ hôi đã nói: “Cô nương, Nhị gia bọn họ tới rồi, phu nhân gọi ngài ở trong phòng đợi.”

Dứt lời, hắn phất tay ra lệnh người hầu đem hộp đồ ăn nhét vào trong tay Tinh Châu, lại nói: Phu nhân cũng không cùng ngài dùng bữa sáng.”

“Nhị gia tới đây lúc này làm gì?” Tinh Châu nhíu mày, lẩm bẩm nói.

Lão quản gia chỉ nghe lời phu nhân, Nghê Tố thấy hắn không trả lời liền biết nhị thúc lần này tới không có ý tốt, nếu không mẫu thân cũng sẽ không muốn nàng ở trong phòng không ra ngoài.

Bên cạnh tường viện có bụi trúc xanh, tuyết xuân mềm mịn như bụi mù ùa vào phòng, Sầm thị ngồi ngay ngắn ở trong sảnh, bên cạnh là vυ" già Tiền mụ mụ đúng lúc dâng lên một chén trà, nàng nhận lấy nhưng không uống, áp chén trà ấm vào lòng bàn tay, giọng điệu thanh hàn bình đạm: “Sáng tinh mơ, trời lại lạnh như thế này, nhị đệ mang theo cả nhà đến viện của quả phụ như ta, liệu có phải là chê chỗ ta quạnh quẽ, muốn cho ta thêm chút náo nhiệt hay không?”



“Đại tẩu, cuối năm bận rộn, người một nhà chúng ta không có cơ hội tụ tập, hôm nay mới cùng nhau tới để bù đắp, tẩu thấy thế nào?” Nhị gia Nghê gia Nghê Tông tròng mắt chuyển động không lên tiếng, Liễu thị bưng trà ngồi bên cạnh hắn vẫn là gương mặt tươi cười như một, vội vàng hòa khí mở miệng, nào biết vừa quay đầu đã thấy Nghê Tông lạnh lùng liếc nàng một cái.

Liễu thị sửng sốt, cúi đầu không nói.

Sầm thị mắt lạnh nhìn sang, thong thả mở miệng: “Nơi này của ta bình thường ăn uống thanh đạm, cũng không chuẩn bị đồ ngon gì, cũng không biết đệ muội các ngươi ăn quen hay không.”

Liễu thị nhìn Nghê Tông, đang đắn đo mình có bên tiếp lời hay không, lại thấy Nghê Tông đứng dậy, đem chén trà để qua một bên: “Đại tẩu, tại sao không thấy cháu gái ta đâu cả?”

“Cô nương lúc trời còn chưa sáng bỗng nhiên bị sốt, hiện giờ còn ngủ.” Tiền mụ mụ nói.

“Phát sốt?”

Nghê Tông vuốt chòm râu: “Cũng trùng hợp thật, chúng ta vừa đến nó liền bị bệnh.”

“Nhị gia nói gì vậy?” Tiền mụ mụ thu lại chén trà đã nguội của Sầm thị: “Cô nương nếu không phải bị bệnh thì nhất định sẽ muốn ra gặp khách.”

Hai chữ gặp khách là đang nhắc nhở Nghê Tông, nhị phòng bọn họ cùng đại phòng sớm đã phân gia.

Nghê Tông hừ lạnh, liếc bà ta, lại nhìn Sầm thị nói: “Đại tẩu, theo ta thì tẩu đúng là quá nhân từ khoan dung, chẳng những lão nô bên người không quy củ, ngay cả cháu gái kia của ta cũng ngày càng chẳng ra gì.”

“Tẩu có biết Nghê Tố ở bên ngoài làm gì không?” Nghê Tông đi qua đi lại vài bước: “Nó qua lại cùng đám bà đỡ hạ tiện! Chúng ta là người như thế nào, nó có thân phận ra sao, sao lại không biết quý trọng bản thân như thế, đại tẩu nói xem, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, người bên ngoài sẽ nhìn Nghê gia chúng ta ra sao?”

“Nhị gia nói chuyện cần phải có bằng chứng, đừng nên vô duyên vô cớ bôi nhọ cô nương nhà chúng ta.” Sầm thị không nói lời nào, Tiền mụ mụ đứng bên người nàng đành phải tiếp tục lên tiếng.