Chương 17

Nghê Thanh Văn là một tên phá gia chi tử văn dốt vũ nát, sức lực không bằng lão hán Trương bá năm mươi tuổi, bị Trương bá đánh đến mức la hét thảm thiết.

Nghê Tố bịt tai, giúp Tinh Châu thu dọn quần áo, lại chạm vào khớp xương của nàng, dịu dàng nói: "Tinh Châu, ngươi cố chịu một chút."

Lời vừa dứt, Tinh Châu còn chưa kịp phản ứng, nàng đột nhiên dùng sức, chỉ nghe thấy một tiếng vang, Tinh Châu kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt đỏ hoe.

Cả người Tinh Châu run rẩy, cảm giác nhục nhã khi bị người khác chạm vào khiến nàng không kiềm chế được muốn nôn mửa, Nghê Tố nhẹ nhàng dỗ dành nàng, Nghê Thanh Văn bị đánh mặt mũi bầm dập, bị Trương bá đè xuống đất, hắn hét lên: "Nghê Tố! Ngươi đắc ý cái gì! Mẫu thân ngươi sắp chết, nhà thờ tổ và y quán sớm muộn gì cũng thuộc về nhà chúng ta! Ngươi là cái thá gì, đã không vẫy đuôi lấy lòng ta, lại còn dám đánh ta!

Nghê Tố buông Tinh Châu ra, đứng dậy đi đến trước mặt Nghê Thanh Văn, nhìn chằm chằm hắn từ trên cao.

Những giọt nước rơi xuống dọc theo hoa châu trên búi tóc nàng, một giọt nước oáng ánh đọng lại trên dái tai của nàng, nàng cúi xuống tát liên tục vào mặt Nghê Thanh Văn.

"Hiện tại cho dù ta bằng lòng vẫy đuôi lấy lòng đường huynh ngươi, chỉ sợ ngươi cũng không muốn rộng lượng buông tha cho ta."

Nghê Thanh Văn bị cái tát này làm cho mù mờ, hắn lại nghe thấy giọng nói của nàng, hắn từ từ ngước mắt lên, cả váy áo của thiếu nữ trước mặt ướt sũng, mái tóc ướt dính vào tai, đôi mắt trong veo dịu dàng, gò má trắng nõn dính đầy nước.

Nghê Thanh Văn thấy nàng lại đứng lên, hắn giật cây gậy từ tay Trương bá, trợn to hai mắt: "Nghê Tố, ngươi..."

Một gậy đánh vào sau đầu hắn, giọng nói của hắn đột ngột dừng lại.



Trương bá thấy Nghê Tố vứt cây gậy, nàng ra ngoài lục lọi trong giỏ thuốc, dùng khăn tay gói một mảnh thực vật màu xanh mướt đi vào, hắn gọi to: “Tiểu thư, ngài định làm gì vậy?"

“Trương bá, Tinh Châu gặp phải chuyện này, chân của nàng lại bị thương, e là không tiện lên kinh cùng ta, càng không tiện ở lại Tước huyện.” Nghê Tố ném khăn tay cùng hành lý vào trong tay phải Nghệ Thanh Văn: "Cho nên ta có chuyện muốn thỉnh cầu."

Trương bá nhìn nàng nhấc chân, chiếc giày thêu giẫm lên tay Nghê Thanh Văn, liên tục nghiền ép, chất dịch màu trắng từ thân rễ chảy ra, chảy đầy tay Nghê Thanh Văn.

"Quê của Tinh Châu ở Loan trấn nhiều năm trước bị lũ lụt. Tinh Châu khi còn nhỏ đã cùng mẫu thân nàng chạy nạn đến đây. Sau khi mẫu thân nàng bị bệnh qua đời, nàng không có kế sinh nhai mới đến nhà ta làm nữ sai cho ta. Nghe nói nàng vẫn còn một người họ hàng ở Loan trấn, ta sẽ để lại một ít tiền cho ngươi và Tinh Châu, xin ngươi đưa nàng trở về Loan trấn, tốt nhất ngươi cứ ở lại Loan trấn đừng quay về, tránh tình thế bất lợi."

Nghê Thanh Văn có thê tử rất ngang ngược độc ác, việc kinh doanh của nhà hắn đều nhờ vào sự cứu trợ từ nhà mẹ đẻ của thê tử mới có khởi sắc, cho dù đêm nay hắn ở đây chịu khổ e là cũng không dám rêu rao, mà thê thϊếp mới cưới của Nghê Tông lại mang thai, Nghê Thanh Văn lại sợ cái thai trong bụng thê thϊếp đó là tiểu tử, Nghê Tông vì ngại yheer diệp nhà mẹ đẻ của con dâu mà không cho phép Nghê Thanh Văn nạp thϊếp, cũng ghét hắn văn dốt võ nát chỉ biết chơi bời phóng túng. Vì lẽ đó mà Nghê Thanh Văn sẽ không dám cáo trạng với Nghê Tông, nhưng nhất định sẽ lén lút trả thù.

Tinh Châu thẫn thờ nghe thấy Nghê Tố nói, nàng cử động, ánh mắt di chuyển qua chỗ Nghê Thanh Văn, nhưng chỉ thấy thân lá rơi ra từ chiếc khăn thêu.

Ngũ Phượng Linh Chi, dược xưng là Trạch Tất, có thể thanh nhiệt giải độc, giảm ho long đờm, điều trị nấm ngoài da, nhưng nhựa tươi từ thân rễ có độc, chạm vào da sẽ bị thối rữa

Tinh Châu đi theo Nghê Tố nhiều năm cũng đã mưa dầm thấm lâu, sao nàng có thể không nhận ra thứ này.

Những thảo dược chưa kịp phơi khô trong giỏ thuốc bên ngoài kia cũng là do nàng thu gom từ những người trồng thuốc.

"Tiểu thư……"