"Vào ngày con đến chùa Đại Chung để lấy lá bùa bình an, ta đã bảo Tiền mụ mụ bán tất cả các ruộng đất trong điền trang nhà chúng ta, cầm đồ trang sức và của hồi môn của con, đổi thành chút tiền để con sử dụng khi vào kinh."
Trên khuôn mặt tiều tụy của Sầm thị hiện lên ý cười lạnh: "Chúng ta không thể để Nghê Tông bắt nạt, nếu hắn muốn tiếp quản công việc làm ăn của y quán thì tùy hắn, nhưng những gia sản ruộng đất này, hắn nằm mơ cũng đừng có."
"Mẫu thân……"
"Con nghe lời ta."
Nghê Tố vừa mở miệng đã bị Sầm thị mạnh mẽ cắt ngang: "Nếu con thực sự nghĩ cho ta, thì hãy đi càng sớm càng tốt, đừng để nhị thúc tính kế với con, con đi tìm huynh trưởng của con, dẫn theo hắn trở về, đến lúc đó danh chính ngôn thuận lấy y quán của nhà chúng ta về. Cho dù Nghê Tông hắn không tình nguyện thì vẫn phải giải quyết chuyện hậu sự của ta một cách nở mày nở mặt, còn những người hầu trong nhà, đợi đến khi ta chết, Tiền mụ mụ sẽ đuổi việc họ thay ta."
Tiền mụ mụ không nói gì, nhưng lại không nhịn được lấy mép ống tay áo lau nước mắt.
Sau khi dặn dò những lời này, dường như Sầm thị đã cạn kiệt toàn bộ sức lực, nàng không cho Nghê Tố nói một lời, nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Đi đi, ta mệt rồi."
Cầm chiếc hộp trong tay, Nghê Tố cố nén sự chua xót từ đầu mũi, nàng đứng dậy, được Tĩnh Châu đỡ tới cửa, ánh mặt trời giữa mùa hè chói chang và nóng bức bao phủ trước thềm.
"A Hỉ."
Đột nhiên, nàng nghe thấy giọng nói của Sầm thị truyền đến ở phía sau.
Nghê Tố quay đầu lại, màn giường chắn ngang, nàng đứng ở ngưỡng cửa nên không nhìn rõ mặt Sầm thị, chỉ nghe thấy nàng nói: “Con đường này gian nan, trên đời này có rất nhiều nam nhân hẹp hòi, con có sợ cô đơn một thân một mình hay không?"
Hầu hết nữ tử hành nghề phụ khoa đều có bị gán mác ti tiện như “lục bà”.
Nước mắt Nghê Tố kìm nén đã lâu tuôn rơi không ngừng, nàng đứng dưới ánh nắng, bóng nàng lặng lẽ đổ xuống, nàng nhìn người trên chiếc giường xanh nhạt, rành mạch đáp:
"Mẫu thân, con không sợ."
Tiếng mưa đêm vùi hoa xuống bùn.
Nghê Mịch Chi mang theo nữ tì đi qua hàng hiên, còn chưa đến gần thư phòng, nàng quay đầu nhận lấy bát canh nóng hổi từ tay nữ tì, tiến lên vài bước dừng lại trước cửa.
"Luật pháp Đại Tề của chúng ta cho phép nữ tử tái giá, nhưng Sầm Tử Thục nàng lại tham lam gia nghiệp của Nghê gia ta, không ngần ngại thủ tiết nhiều năm nay. Ngay cả Huyện thái gia cũng khen thưởng cho nàng, thậm chí còn làm cho nàng một cái miếu thờ trinh tiết! Nơi nàng sống chính là nhà thờ tổ của Nghê gia chúng ta, nhưng hiện giờ ta rất khó bước vào ngưỡng cửa đó!"
Trong phòng có người vừa ném cốc chén rơi vỡ vừa gào thét giận giữ, hai vai Nghê Mịch Chi run lên, mím môi không dám gõ cửa.
"Lão gia cần gì phải tức giận? Mấy ngày nay tiểu nhân thấy đại phu tọa đường trong y quán thường xuyên tới chỗ nàng, trước kia nàng không ưa ngài cũng phải mời ngài vào uống trà, hiện giờ nhiều lần đóng kín cửa không gặp, chỉ e là bệnh nặng không thể đứng dậy được." Quản gia vừa cúi đầu nhặt mảnh sứ vỡ, vừa ngẩng đầu lên nịnh nọt nói: “Nàng bệnh không thể dậy được, Thanh Lam lang quân đó lại sống không thấy người chết không thấy xác, không phải đây chính là cơ hội để ngài quang minh chính đại lấy lại gia nghiệp của mình sao?"
Gia nghiệp của Nghê gia vốn rất giàu có, năm đó cũng được coi là thời kỳ huy hoàng ở Trạch Châu, nhưng lúc huynh đệ Nghê Chuẩn và Nghê Tông mười mấy tuổi, phụ thân của bọn họ là Nghê Trị Quang làm ăn sơ suất, cộng thêm chiến tranh ở phía bắc đã dẫn đến việc mất hơn phân nửa tài sản.
Y quán là nguồn gốc phát triển của tổ tiên Nghê giQ, nếu Nghê Trị Quang không tham lam nhúng tay vào việc kinh doanh khác thì hắn đã không trả giá quá đắt, Nghê Trị Quang rút kinh nghiệm xương máu, hắn đưa cả gia đình từ Trạch Châu trở về ngôi nhà cũ ở Tước huyện, dùng số gia sản còn lại mở mấy phòng y quán, lại mua thêm cửa hàng vải để buôn bán.