Chương 2

May mà tối hôm qua có để lại camera quay hình, tôi nhanh chóng lấy chứng cứ ra chứng minh cả đêm tôi đều ở trên giường ngủ, tuyệt đối không rời khỏi phòng ngủ của mình. Sắc mặt của Khấu Dung càng trở nên khó coi hơn.

Cô ấy chứ lặp đi lặp lại nói, chắc chắn tối hôm qua có người hôn cô ấy.

Tôi hỏi nhỏ:"Thật sự không phải gặp ác mộng sao?"

Cô ấy quay đầu nhìn tôi, đôi mắt sau lớp kính trừng to bởi vì quá mức sợ hãi.

Cô ấy hỏi tôi:"Chị Lộ, chị thử nghĩ xem lẽ nào em và Hà Nguyệt mơ cùng một giấc mơ hay sao?"

Lúc này, tôi cũng cảm thấy vô cùng kì lạ.

Khấu Dung lập tức liên hệ Hà Nguyệt, thế nhưng bất kể gọi điện hay nhắn tin như thế nào thì cô ấy cũng không trả lời.

Chúng tôi đoán rằng có lẽ vì Hà Nguyệt còn hiểu lầm Khấu Dung nên giận cô ấy.

Vì thế đổi thành tôi gọi điện thoại nhưng Hà Nguyệt vẫn không nghe máy.

Sắc mặt của Khấu Dung ngày càng trắng bệch, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cô ấy vừa thu dọn đồ đã vừa lẩm bẩm một mình:"Chị Lộ, căn nhà này không thể ở được nữa rồi."

Tôi nhanh chóng cản Khấu Dung lại, hỏi cô ấy rốt cuộc có chuyện gì.

Sắc mặt của Khấu Dung trắng bệch giống hệt như người chết, trong sự truy hỏi không ngừng của tôi thì cô ấy mới ậm ừ nói ra một câu chuyện bí mật.

Căn nhà này trước đây đã từng xảy ra chuyện.

Ban đầu căn nhà này được thuê cho một người bố đơn thân và con gái ở, thế nhưng không may gặp phải trộm vào nhà dẫn đến hai người đều mất mạng, từ đó căn nhà này đã trở thành ngôi nhà ma ám.

Chủ của căn nhà này là cô của Khấu Dung, từ sau khi xảy ra chuyện đó căn nhà này luôn được bỏ hoang, thoáng cái cũng đã được 10 năm.

Kết quả sau khi Khấu Dung thi đậu đại học thấy căn nhà gần trường học nên cố chấp muốn đến đây ở.

Cô ấy là một người không tin vấn đề tâm linh nên cảm thấy những thứ mê tín phong kiến này chỉ hại người, vì thế không chỉ bản thân vào ở mà còn cho người bạn cùng phòng thuê thêm nhằm kiếm thêm thu nhập cho bản thân.

"Xin lỗi chị Lộ, em thật sự tưởng rằng không có chuyện gì." Khấu Dung sợ đến nỗi nước mắt chảy thành ròng:"Tiền thuê em sẽ trả lại hết cho chị, chị nhanh chóng dọn đi đi."

Nói xong Khấu Dung kéo theo hành lí của cô ấy đi, dường như cô ấy không muốn ở lại trong căn nhà này thêm giây phút nào nữa, quay người nhanh chóng bỏ đi.

Tôi đứng tại chỗ, ngớ người ra.

Là một người sinh ra và lớn lên trong thời bình, đột nhiên tôi nghe thấy một câu chuyện kì dị đến như vậy quả thật có chút chưa phản ứng kịp.

Nhưng Khấu Dung là chủ nhà cũng đã chạy mất rồi, có lẽ sau này cũng không để tôi thuê căn nhà này nữa, hơn nữa ở một mình trong một căn nhà bị ma ám thì quả thật có chút đáng sợ.

Nghĩ đến đây, tôi cũng nhanh chóng thu dọn một số đồ đạc, dự định đến nhà bạn trai ở hai ngày tạm trước.

Tôi vừa xách túi đi đến cửa của tiểu khu đã nhìn thấy một đám người đang vây quanh ở đó, bên cạnh còn có xe cứu thương và xe cảnh sát đang đậu ở đó.

Một dự cảm không lành hiện lên trong tâm trí tôi.

Tôi đột nhiên nhìn thấy bên cạnh là một vũng máu tươi trên mặt đất là cái vali bị xe nghiền nát hết.

Mà cái vali đó chính là của Khấu Dung...