“Ối chao, đúng là chuyện kỳ lạ!”
“Các ngươi có nghe nói chưa, ngay tại địa giới phủ Giang Ninh, một ngôi nhà thuộc về thế tử của Tín Quốc công đã biến mất rồi!”
“Suỵt… Nghe nói tòa nhà đó là một kim ốc tàng kiều. Toàn bộ đồ đạc trang trí đều được sắp xếp hoàn hảo, vừa mới an vị cho mỹ nhân xong, chỉ trong một đêm, đồ đạc vẫn còn nguyên, người và tòa nhà đã biến mất! Hai cánh cửa lớn nằm ngang dưới đất, đầy gạch đá ngổn ngang, tám cái xà ngang gỗ xếp ngay ngắn thành hai chữ “tỉnh” trong sân, bên trong bên ngoài đều bị dọn sạch sẽ!”
“Thiên hạ này rộng lớn, sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy! Người chạy đi không hiếm, toàn bộ ngôi nhà bị dọn sạch, thù hận phải lớn đến mức nào, ha ha ha…”
“Công văn truy nã đã được phát xuống các huyện thị ở Giang Nam. Thế tử Tín quốc công đã treo thưởng lớn, bí mật bắt giữ tội phạm, nghiêm lệnh phải bắt sống người. Chậc chậc, tiểu đệ có quen một huynh đệ trong huyện nha nói đã nhìn thấy bức họa, nêu rõ là một tiểu nương tử…”
Khi khách trong quán rượu đang nói khoác, một cánh tay trắng như tuyết hiện ra trong tầm mắt.
Ánh nhìn cùng với lời nói đang dở dang tự dưng khựng lại.
Miền sông nước Giang Nam nhiều thuyền bè. Sông ngòi chằng chịt, xen kẽ phủ kín đất đai khắp châu huyện, tựa như một cái lưới đánh cá dày đặc. Nhiều quán rượu quán trà được dựng bên bờ sông, khách đứng tựa bên lan can nhìn ra xa, thuyền trên kênh rạch trôi lướt qua bên quán rượu nối liền không dứt.
Một đoàn thương thuyền thong thả xuôi dòng.
Cờ hiệu trên mũi thuyền bay phấp phới, hàng chục chiếc thuyền thương xếp thành hàng, đồng loạt lộ ra chữ “Diệp” to lớn và nổi bật.
Gợn nước phản chiếu lên chiếc thuyền thương lớn nhất ở giữa, ánh sáng lấp lánh, rèm trúc xanh từ bên trong vén lên, dưới ánh mặt trời lộ ra đoạn cổ tay trắng muốt màu hồng của củ sen, vẫy vẫy về phía bờ.
“Cho một gói củ ấu tươi.”
Đứa bé gái bán củ ấu bên bờ chạy theo thuyền thương, nhanh nhẹn ném một gói củ ấu lên thuyền, vui vẻ hô to: “Cảm ơn đã chiếu cố, hết thảy mười văn tiền!”
Đoàng, một gói tiền đồng cùng với hà bao ném lại bờ: “Cầm lấy.”
Bé gái mặt mày hớn hở, ôm hà bao vui vẻ nói lại cảm ơn: “Đa tạ Diệp nương tử thưởng tiền!”
Đoàn thuyền thương xuôi dòng, phía trước phía sau có đến bốn mươi chiếc, đều giương cờ chữ “Diệp”.
Một đoàn thuyền khí thế kinh người như vậy, người đi đường bên bờ sông đều phải dừng lại nhìn thêm một lần.
“Thương đội Diệp gia.”
Những người đang uống rượu trò chuyện bên bờ sông đã quên mất câu chuyện lúc nãy, câu chuyện chuyển hướng, tiếp tục bàn luận về chữ “Diệp” liên miên không dứt trước mắt.
“Đây là hiệu buôn mới nổi ở Giang Nam trong hai năm qua. Huynh đài có từng nghe nói, người đứng đầu thương đội Diệp gia, hắc, là một tiểu nương tử xinh đẹp như hoa như ngọc…”
Tiểu nương tử đứng đầu Diệp gia, danh tiếng vang như sấm bên tai, thương nhất lớn nhỏ ở Giang Nam và hai tỉnh Chiết Giang ai mà không biết.
“Lần này vận chuyển loại hàng nặng gì vậy. Nhìn những chiếc thuyền nặng nề, gần như chìm đến đường nước rồi.”
“Diệp gia buôn bán vải vóc. Còn có thể vận chuyển gì, đầy thuyền toàn là lụa. Có tiền ghê!”
——
Người đang được mọi người bàn tán là tiểu nương tử quản lý Diệp thị, Diệp Phù Lưu, giờ đang ngồi trong khoang thuyền, tựa vào bàn, thưởng thức những củ ấu mới mua.
Ngón tay trắng thon dài hoạt động rất linh hoạt, chỉ trong chốc lát đã bóc ra một đống, trước mặt chất đầy vỏ cứng.
Diệp Phù Lưu tự ăn đủ rồi, mới nhớ đến vị khách đối diện, đẩy mấy củ ấu còn lại về phía trước một chút: “Thời tiết nóng, làm phiền Thẩm đại đương gia chạy một chuyến. Ngươi cũng ăn chút củ ấu, giảm nhiệt.”
Người ngồi đối diện là một nam tử thanh nhã trắng trẻo. Nói năng nhỏ nhẹ mang ý cười, bộ dáng nhìn có vẻ rất tốt tính, nhận lấy củ ấu bóc ra, không ăn mà lại cho phần thịt củ ấu trắng như tuyết vào đĩa nhỏ trước mặt Diệp Phù Lưu.
“Quân tử không cướp đoạt điều người khác yêu thích, Diệp tiểu nương tử từ từ ăn. Ăn xong rồi chúng ta lại nói chuyện không muộn.”
Nói gì? Tất nhiên là nói chuyện làm ăn.
Hôm nay ngồi đối diện Diệp Phù Lưu, chính là Đại đương gia của thương đội Thẩm thị số một số hai của vùng Giang Nam, Thẩm Ly.
Luật lệ triều đại này quy định, thương nhân không được mặc áo màu sắc rực rỡ. Tuy nhiên quy tắc là chết, người là sống. Quy tắc do kinh thành đặt ra đến Giang Nam, những thương nhân lớn đi lại ở Giang Nam và hai tỉnh Chiết Giang có tuân theo quy tắc của triều đình hay không, phải xem phong tục từng nơi và lương tâm của mình.
Đại đương gia Thẩm Ly của thương đội Thẩm thị, hôm nay mặc một bộ lụa xanh thẫm tinh xảo đẹp đẽ, từ đầu đến chân đều là bộ dáng của các công tử quý tộc hay mặc, xương ngón tay thanh lịch gẩy gẩy một mảnh gạch xanh trên bàn.
Mặt gạch đã được rửa sạch, hiện ra những bức phù điêu tinh xảo.
Thẩm Ly là một tay sành sỏi biết hàng. Chỉ cần gõ nhẹ vài cái, liền lộ ra vẻ hài lòng.
Gạch thời Hán.
Tần thời minh nguyệt Hán thời quan*, trải qua hàng ngàn năm vẫn được truyền tụng, bỏ qua tình tiết câu chuyện, trong mắt thương nhân chỉ hóa thành bốn chữ có giá trị:
Ngói Tần, gạch Hán.
*Trăng sáng thời Tần Hán, biên quan thời Tần Hán đến nay vẫn như xưa