Quân tử leo xà nhà*, làm ăn không lỗ vốn. *Cách gọi đùa những kẻ trộm Người bình thường làm nghề này chỉ là buôn bán một lần; Diệp Phù Lưu làm nghề này, chú trọng vào việc tế thủy trường lưu*. *tế thủy trường lưu: làm một ít và kiên trì thì làm mãi. Chuyên tìm kiếm những ngôi nhà cũ bị bỏ hoang, trước tiên là đi khảo sát nhiều lần, sau đó lấy thân phận chủ nhà mà chính đáng dọn vào. Những món đồ cổ quý giá, từng món từng món một được chính đáng chuyển ra ngoài. Ở viện bên cạnh của ngôi nhà cũ, có một lang quân ốm yếu ít nói, mặt mày ủ dột u ám, suốt ngày ngồi trên lầu cao, lẳng lặng nhìn về phía tường bên này. Số lần gặp nhau ngày càng nhiều, Diệp Phù Lưu không chút hoang mang, bày ra dáng vẻ hàng xóm thân thiện, hỏi han ân cần, đưa đồ ăn, mời đại phu cho. Cứ như vậy chăm sóc cho lang quân ốm yếu đến khi thân thể dần chuyển biến tốt đẹp, hai bên dần trở nên quen thuộc. Tốn hai tháng để dọn nhà, ba tháng để bán gia sản trục lợi. Thời gian năm tháng, đã kết được một đoạn giao tình sâu đậm với lang quân bệnh tật nhà bên cạnh. Vào ngày rời đi, Diệp Phù Lưu lưu luyến từ biệt. “Gần đây tài chính eo hẹp, bất đắc dĩ phải bán nhà tổ. Cùng lang quân quen biết một hồi, ngàn dặm kết duyên, sau này sẽ còn gặp lại.” Ngụy lang quân ít nói hiếm khi mở miệng nói lời cảm tạ. “Ngôi nhà cổ của Ngụy thị ơ nơi này đã lâu không được sửa chữa, đồ đạc không bán được giá tốt. Ngụy mỗ còn vài ngôi nhà trống khác, gia sản quý giá hơn một chút. Diệp tiểu nương tử tài chính eo hẹp, có thể chọn một nơi để từ từ dọn đi.” Diệp Phù Lưu: ?