Chương 39

Khi đó, ta lặng thinh, không biết đáp thế nào. Nhưng giờ đây, cuối cùng ta đã có câu trả lời.

— Đến lúc đó, tiểu Điện hạ chắc chắn sẽ danh chấn thiên hạ.

Không lo đường đời thiếu tri kỷ, khắp bốn bể ai mà không biết người.

Vậy nên, tiểu Điện hạ, đừng sợ.

Sợi tơ hồng đứt đoạn, rời khỏi ngón tay ta trong chớp mắt.

Lại một lần nữa, ta nghe thấy Thiên m.

"Đã đến lúc quay về rồi."

Ta khẽ hỏi: "Ta sẽ đi về đâu?"

"Chốn đi, chính là nơi về."

Chốn đi sao?

Ta sững sờ trong giây lát, rồi bỗng bật cười. Vạn pháp đều là hư không, nhưng nhân quả không trống rỗng.

Ta là ai? Ta là một đứa trẻ vô danh trong ngõ Lựu Hoa. Ta là con chó điên bên cạnh Điện hạ. Ta chỉ là một con phù du nhỏ bé, trôi lạc giữa dòng sông thời gian mênh mông.

Phố dài lặng lẽ, tuyết rơi rì rào. Ngõ Lựu Hoa phủ kín màu trắng mịt mờ. Từ sâu trong con hẻm bẩn thỉu, xa xa vọng lại tiếng chó sủa đôi hồi. Mọi thứ khởi nguồn, hóa ra là từ đây.

Ta nhìn vầng trăng bạc trong sương tuyết mà cười ngây dại. Trăng vốn dĩ phải mãi mãi treo trên trời cao. Còn Điện hạ của ta, cũng nên ngồi trên đài mây, không vương bụi trần.

Ta ngưỡng mộ một người, người ấy thanh khiết như ánh trăng.

Ta lạc giữa bùn lầy, chẳng dám mơ đến, chỉ mong người trọn kiếp bình an.

Vị tân hoàng trẻ tuổi đăng cơ trong tiếng tung hô vạn tuế, mở ra một thời đại thịnh thế. Xuân Phong Lâu vẫn giăng đèn kết hoa, nhưng không còn tiểu quan Phượng Linh nữa. Còn cô bé ăn mày vô danh, chẳng ai hay biết, lặng lẽ chết đói trong đêm tuyết cuối năm cũ. Đó chính là nơi câu chuyện bắt đầu.

Bụng đói cồn cào, ta đói đến mức choáng váng. Nhưng lần này, không còn ai chia cho ta nửa chiếc màn thầu lạnh.

Ta không muốn chết.

Ta muốn hét lên, muốn cầu cứu, nhưng không thể thốt nên lời.

Ta ngửa mặt lên trời hỏi: Đây chính là nhân quả, là số phận của ta sao?

Trời cao lặng lẽ nhìn xuống, lạnh lùng chẳng đáp.

Chỉ có tuyết đêm rơi trên chóp mũi, báo hiệu năm sau sẽ là một năm tốt lành. Mọi thứ đã kết thúc.

Trong khoảnh khắc ấy, ta bỗng nhớ đến đêm Điện hạ lén hôn ta. Khi đó, ta chỉ muốn Điện hạ quên ta đi, để người không buồn lòng. Nhưng giờ đây, khi cái chết cận kề, lại nảy sinh một chút tham vọng không đáng có. Thật ra, ta không rộng lượng như thế. Ta là một cô nương rất nhỏ nhen.

Điều ta thực sự muốn nói là—

Điện hạ, xin người đừng quên ta.

Người ta thường nói, linh hồn của kẻ được nhớ nhung sẽ không thể rời xa người ấy. Ta không muốn chết chút nào. Ta vẫn muốn ở bên Điện hạ, nhìn người rực rỡ phong hoa, rồi nhìn người khi tóc đã điểm bạc.

Năm này qua năm khác, nhiều thật nhiều năm. Dù người thay đổi thế nào, mỗi lần gặp lại, trong mắt ta, vẫn như buổi sơ ngộ. Ta thật sự luyến tiếc thế gian này, nơi có người.

Cuối con phố dài, bỗng vang lên tiếng vó ngựa đạp tuyết. Người mặc cửu lưu, khoác trường bào, cưỡi bạch mã, vẫn phong thái tiêu sái như thuở niên thiếu, phong nhã, đẹp đẽ, chẳng đổi thay.

Người đến thật nhanh, thật vội. Ta ngẩng đầu lên trong sự bàng hoàng, không biết trước mắt là thật hay là ảo mộng mà trời cao ban cho ta trước khi từ giã cõi đời.

Tuyết mịn tan trên trán, đọng lại nơi mi như giọt lệ.

"Cho dù nàng ở đâu, ta cũng sẽ tìm được nàng."

Ta ngã vào một vòng tay ấm áp. Một cái ôm chặt chẽ, tưởng chừng muốn hòa tan vào xương tủy, đời này kiếp này chẳng thể xa rời.

"Nhưng A Linh, nàng không nên bỏ ta lại."

Giọng nói khàn khàn bên tai, thấm đẫm tâm can.

"Trên dòng sông thời gian này, chỉ khi nàng gặp ta, nhân quả mới khép lại hoàn chỉnh."

Tuyết bay lặng lẽ, phủ trắng khắp nơi.

Nhân quả không thể thay đổi, khép lại tại đây, phát ra một tiếng "cạch" khe khẽ. Một điểm, kéo dài thành một đường, rồi hợp thành vòng tròn quanh quẩn, trở về bên nhau. Ta bị trái ngọt nhân duyên mà số phận ban tặng, khiến cho đầu óc quay cuồng, khóc rồi lại cười, chẳng biết đáp lại thế nào.

Thì ra là vậy.

Hóa ra chính là như thế.

Đây mới là kết cục thực sự của câu chuyện.

Trăng lặn, đèn lại đỏ rực.

Từ nay, hoa triều nguyệt dạ, năm này qua năm khác, chúng ta mãi mãi gặp lại.