Chương 37

Ta cắn răng, giọng nói bị gió xé thành từng mảnh vụn:

"Ta sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại!"

"Nhưng lần sau gặp lại, có lẽ ta sẽ không nhận ra ngươi nữa!"

"Ngươi nhất định phải nói cho ta biết tên của ngươi!"

Diệu Pháp hét to:

"Được!"

"Vậy tiểu tăng sẽ chuẩn bị rượu, đợi ngươi đến uống!"

"Nhưng, tiểu tăng còn phải đợi bao lâu đây?"

Đầu óc ta trống rỗng.

Đợi bao lâu ư? Lần đầu tiên ta quay ngược dòng thời gian, trở lại năm Chiêu Ninh thứ mười hai. Gặp được Tiểu Điện hạ. Cũng gặp được... Diệu Pháp. Còn chưa kịp nói gì, thì đã nghe tin hắn viên tịch.

Ta bỗng nhận ra, lời hứa sẽ gặp lại Diệu Pháp lần tới cũng chính là lần gặp cuối cùng trong kiếp này.

Khoảnh khắc tiếp theo, mọi thứ trước mắt ta tan biến.

Trong màn hư vô trắng xóa, tiếng nói ấy lại vang lên:

"Ngươi cứu hắn một lần, nhưng lại giam cầm hắn cả đời."

"Thời gian đã định. Mệnh cũng đã an bài."

Ta run rẩy hỏi:

"Người có thể nói cho ta biết, vì sao Diệu Pháp lại mù không?"

"Số mệnh của hắn đã định sẵn, sự già yếu đến với hắn nhanh gấp mười lần người phàm."

"Vì ngươi nói sẽ trở lại. Hắn sợ ngươi sẽ không nhận ra mình."

"Hắn đã dùng đôi mắt của mình, để đổi lấy dung mạo không già đi trước thần Phật."

Khoảnh khắc ấy, mọi ký ức ùa về trong đầu ta, dừng lại ở cảnh ta tìm thấy hàng chục hũ rượu trong Trích Tinh Các. Lúc đó, ta còn nghĩ, Diệu Pháp vị tăng nhân này trông nghiêm nghị là thế, nhưng lại lén lút giấu nhiều rượu như vậy. Hóa ra, tất cả đều vì ta.

Vì lời ta nói sẽ trở lại, mà cả đời còn lại của hắn, bị giam cầm trong cô độc.

Năm Chiêu Ninh thứ mười hai, trong căn phòng tối tăm ở Trích Tinh Các. Ta cứ ngỡ đó là lần gặp đầu tiên, nhưng với hắn, đó là cuộc hội ngộ với người cũ sau bao năm xa cách. Giọng hắn khàn khàn như lão nhân, nhưng trên khóe mắt vẫn mang theo nụ cười:

"Tiểu tăng Diệu Pháp."

"Thần nữ, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?"

"Ngươi muốn uống rượu không?"

Tựa như lần đầu gặp gỡ vào năm Chiêu Ninh thứ ba.

Chàng tiểu tăng cưỡi lừa, lắc lư lảo đảo, miệng thì ríu rít:

"Vân Linh, khi nào ngươi dẫn ta đi trộm rượu uống đây?"

Đau lòng thay, người trước mặt, lại chẳng còn quen biết.

Năm Chiêu Ninh thứ ba, cuối xuân, ta gặp Hoàng hậu và tiểu tăng Diệu Pháp còn non nớt, nghịch ngợm.

Đêm hạ chí, tại núi Bạch Lộ, ta cứu sói con, mười bảy năm sau gặp lại, tên nó là A Sóc.

Thu đến, tại Nam Chiếu, chứng kiến đôi tình nhân định bỏ trốn nhưng không thành.

Ta để lại hạt giống hoa, nhiều năm sau, Nam Chiếu lấy Chiếu Điện Hồng chúc mừng tân hoàng đăng cơ.

Đầu đông, ta mang Nguyệt Thần Thảo hồi cung.

Lễ bách nhật của Tiểu Điện hạ, ta đặt cho người tên tự “Phượng Hoàng”.

Tất cả dường như đã được định đoạt trong nhân quả.

Ta ngẩng đầu nhìn, một dòng sông ánh vàng đang chảy chậm trước mắt. Ta nghe thấy tiếng thì thầm của hàng ngàn câu chuyện về bi hoan ly hợp, yêu ghét thăng trầm.

“Con sông này tên là Thời Gian.”

Giọng ta nghẹn ngào, "Vậy, ta sẽ về đâu?"

"Về nơi đã đến, và đi về nơi phải đi."

Nốt chu sa đã phai mờ, Chiếu Điện Hồng đã khô héo, đã đến lúc phải quay về.

Thân thể ta dần trở nên nhẹ nhàng, trống rỗng, tựa như một giọt nước hòa vào dòng chảy bất tận.

Đột nhiên, ngón tay ta cảm thấy nóng bỏng.

“Có một người không chịu để ngươi rời đi.”

“Hắn đã dùng sợi tơ hồng buộc lấy ngươi, giữ ngươi lại nơi trần thế.”

Tiếng nói ngừng lại, khẽ thở dài:

“Hoa nở rồi sẽ tàn, có thể giữ ngươi được bao lâu?”

Ta cúi xuống, nhìn vòng đỏ nhạt bao quanh gốc ngón tay.