Chương 35

Diệu Pháp bỗng trỗi dậy lòng hiếu thắng, thuận tay vớ lấy một cây gậy định lao lên quyết chiến với con rắn.

"Phịch!"

Phía sau, cửa Thánh các bất ngờ mở tung. Thị vệ ùa vào, vây chặt lấy chúng ta.

Tế ti nổi giận đến mức râu mép dựng đứng: "Bắt hai tên đạo tặc Trung Nguyên này lại!"

Diệu Pháp vứt cây gậy, hét toáng lên: "Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm!"

Không ai thèm để ý đến hắn. Trong lúc xô đẩy, có thứ gì đó từ tay áo ta rơi xuống.

Tế ti liếc mắt nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức sáng rực.

"Khoan đã!"

Ông ta chỉ vào đóa hoa khô héo trên mặt đất, giọng run run: "Đây là thứ gì?"

Ta cảnh giác nhìn ông ta, nhặt bông hoa lên: "Chiếu Điện Hồng."

Tế ti đột nhiên kích động, giọng nói nghẹn lại: "Người Trung Nguyên, ngươi không phải muốn Nguyệt Thần thảo sao? Ta đổi với ngươi!"

Đổi... nói đổi là đổi sao?

"Loài hoa này có gì kỳ diệu à?"

Vừa dứt lời, chính ta cũng khựng lại. Ta biết rõ nó có thể quay ngược thời gian như thế nào.

"Đây là loài hoa trong cổ thư Nam Chiếu, có khả năng đảo ngược thời gian."

Tế ti lưu luyến nhìn đóa hoa đã tàn úa trong tay ta.

Ta cau mày: "Nhưng nó đã héo khô rồi."

Tế ti lắc đầu: "Nó là hạt giống."

Ông vẽ một đồ hình totem trước ngực, ánh mắt đầy thành kính: "Thì ra, nó thực sự tồn tại."

Tim ta đập mạnh. Đóa Chiếu Điện Hồng này, lão hòa thượng trọc đầu từng nói là do quý nhân trong cung ban tặng.

Mà trong cung, chỉ có duy nhất một cây Chiếu Điện Hồng, được Nam Chiếu dâng tặng vào năm Điện hạ đăng cơ.

Vậy nên...

Hơn hai mươi năm sau, cây Chiếu Điện Hồng được dâng lên từ Nam Chiếu, mang theo ta ngược dòng thời gian, để lại hạt giống của nó. Nhưng nếu không có hạt giống trước, làm sao có thể trồng được cây Chiếu Điện Hồng của tương lai?

Nhân quả, trước sau, mọi việc đan xen khiến ta đau đầu nhức óc.

Có lẽ...

Một ý nghĩ dần dần hiện rõ trong tâm trí ta.

Nhân quả không phải một đường thẳng, mà là... một vòng tròn.

Vì vậy, nhân có thể thành quả, quả cũng có thể là nhân.

Quá khứ, hiện tại, và tương lai đều đồng thời tồn tại.

Trong dòng sông thời gian bất tận, có vô số "ta" đang chạy đua ở những thời điểm khác nhau.

Chúng ta cùng lúc tạo nên nhân và quả.

Chúng ta đang cùng nhau nỗ lực để cứu Điện hạ.

Nhưng vòng tròn này bắt đầu từ đâu, và kết thúc ở nơi nào?

Tiếng cười lớn của lão hòa thượng trọc đầu lại vang lên bên tai ta, như một bóng ma từ quá khứ sống dậy.

"Nhân quả trên người thí chủ như một vòng lặp, từng vòng từng vòng đan cài, nhưng không rõ đâu là khởi đầu!"

...

Khi rời khỏi biên giới Nam Chiếu, đội thị vệ áp giải Phong Cận chạy trốn lướt qua bên cạnh chúng ta. Ta chăm chú nhìn, nhưng không thấy bóng dáng Cố Ngạn. Lần này, chỉ mình nàng bị bắt lại.

Nàng vẫn thất bại.

Ta ngoảnh lại, thấy thiếu nữ cúi đầu, như một đóa hoa đã tàn lụi.

Không lâu sau, nàng sẽ bị coi là món cống phẩm đẹp nhất Nam quốc, được đưa tới hoàng thành xa ngàn dặm.

Người đời sẽ không còn nhớ tên thật của nàng.

Những gì còn sót lại, chỉ là danh hiệu Dung quý nhân.

Sống như vậy, chết cũng như vậy.

Trải qua những đêm đi đường gấp gáp, cuối cùng ta cũng kịp trở về trước lễ bách nhật của Điện hạ.

Tận mắt thấy tiểu Điện hạ dùng xong Nguyệt Thần Thảo, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa cúi xuống, ta bắt gặp ánh mắt của tiểu Điện hạ, bé con mềm mại như bông, đang nhìn ta không chớp mắt.

"..."

Trong lòng ta mềm nhũn, tựa như bị tan chảy. Không kìm được, ta lén lút thừa lúc Hoàng hậu không để ý, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay nhỏ bé, mềm mịn của bé con.

"Thần tiên..."