Chương 34

Ta ngước lên nhìn, không khỏi hít sâu một hơi. Người Trung Nguyên đang bị nhốt trong xe tù kia cúi đầu, nhưng lưng vẫn thẳng tắp. Rõ ràng đó chính là Thái phó trẻ tuổi, Cố Ngạn.

Còn vị tiểu nữ nhi mà đại tế ti sủng ái, chẳng cần đoán cũng biết là ai.

Ta lặng lẽ kéo kéo vạt áo của Diệu Pháp:

"Đừng nhìn nữa, chúng ta còn có chính sự cần lo."

Chúng ta đến đây là để cầu dược. Diệu Pháp vẫn mải mê xem cho đến khi bị ta kéo đi, nhưng còn luyến tiếc, bước đi mà ngoảnh đầu lại liên tục.

Ta mặt không biến sắc nghĩ thầm. Về sau ngươi trở thành Quốc sư, một người trong đôi uyên ương khổ mệnh này vào cung làm quý nhân, người kia thành Thái phó, tha hồ cho ngươi xem.

Ta lấy tín vật của Hoàng hậu ra, chẳng bao lâu đã gặp được đại tế ti.

"Hoàng thượng và Hoàng hậu nguyện dùng vạn lượng hoàng kim cùng vô số kỳ trân dị bảo để đổi lấy Nguyệt Thần thảo."

Vị đại tế ti đầu tóc bạc trắng khẽ nhắm mắt, lắc đầu. Ông chỉ nói rằng Nguyệt Thần thảo là chí bảo của Nam Chiếu, xin thứ lỗi không thể tuân lệnh.

Dù là vạn lượng hoàng kim cũng không thể làm ông lay chuyển.

Kiếp trước, hai người Trung Nguyên kia đã làm thế nào để mang được Nguyệt Thần thảo trở về?

Đại tế ti thấy chúng ta không có động tĩnh gì, lại lên tiếng thúc giục:

"Hai vị, mời trở về cho."

Ta như bị sét đánh trúng, chợt nghĩ ra điều gì đó, không thể tin nổi mà quay sang nhìn Diệu Pháp. Hai người Trung Nguyên trong lời đồn ấy... lẽ nào chính là ta và Diệu Pháp?

Diệu Pháp thấy ta ngẩn ngơ, liền vỗ vỗ vai ta an ủi:

"Sao ngạc nhiên đến vậy, nhìn là biết ngươi chưa từng bị ai từ chối bao giờ."

Nói rồi, hắn nháy mắt với ta, hạ giọng thì thầm:

"Trước tiên cứ lui đi, tiểu tăng có một kế."

Đêm khuya, ta nhìn kẻ dùng vải đen che kín mặt trước mắt, ánh mắt lướt qua cái đầu trọc bóng loáng kia, không nỡ nhìn thêm.

Không thể nhìn nổi nữa.

Ta chân thành nói: "Ngụy trang rất tốt, lần sau đừng làm nữa."

Diệu Pháp nhíu mày: "Sao nghe như bị mắng vậy."

Ta cười giả lả: "Ngươi thông minh như vậy, sao có thể như vậy chứ?"

Diệu Pháp cuối cùng cũng nhận ra ta đang châm chọc, liền nổi giận. Sau một hồi lộn xộn, hắn trùm kín mặt ta bằng tấm vải đen.

Diệu Pháp ngắm nghía tác phẩm của mình, vỗ tay hài lòng: "Đạo tặc xuất hành!"

Nhưng chuyến hành động của "đạo tặc" này không thuận lợi lắm. Đội tuần tra có vẻ đông quá mức.

Ta và Diệu Pháp trao đổi ánh mắt, dù cách một lớp vải đen, ta vẫn nhận ra vẻ nghiêm trọng trên gương mặt hắn.

Đúng lúc chúng ta đang lo lắng, đám đông bỗng xôn xao.

"Phong Cận tiểu thư lại chạy trốn cùng người Trung Nguyên kia rồi!"

"Đuổi theo! Mau đuổi theo!"

Trong cơn hỗn loạn, ta cảm giác có một cô nương lướt qua bên cạnh mình, mái tóc dài tung bay, thoảng qua mặt ta.

Ta ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt đầy u sầu. Dù chưa từng gặp, ta dường như đã biết thân phận của nàng.

Diệu Pháp thúc giục: "Nhanh lên! Chính là lúc này!"

Một tên thị vệ tinh mắt nhìn thấy cô nương chạy qua bên cạnh ta, lập tức trợn tròn mắt: "Phong Cận tiểu thư đang ở—"

Một viên đá nhỏ từ ống tay áo ta bay ra, đánh trúng huyệt ngủ của thị vệ. Hắn ngã xuống, chẳng ai chú ý đến trong đám hỗn loạn.

Diệu Pháp kéo ta vào Thánh các. Dưới ánh trăng, ta ngoái đầu nhìn lại hướng cô nương kia chạy trốn.

Ta nghĩ, nếu nàng có thể trốn thoát cùng Cố Ngạn, nàng sẽ không bị coi là vật hiến tế dâng vào cung. Cố Ngạn cũng sẽ không vì tìm người thương mà bước vào triều làm quan, càng không đến mức sau khi phát hiện nàng đã chết, lại vì con của nàng mà bất chấp mọi thủ đoạn.

Thay vì để mọi việc xảy ra như thế, chi bằng bây giờ giúp họ trốn đi.

Bên cạnh, Diệu Pháp hít sâu một hơi, kéo tay áo ta, ra hiệu ta ngước nhìn lên.

Nguyệt Thần thảo.

Cả thân cây phát ra ánh sáng trong trẻo, tựa như ánh trăng.

Nhưng... một con rắn lớn với màu sắc sặc sỡ đang cuộn đuôi quanh cây thánh thảo. Nó là kẻ bảo vệ Nguyệt Thần thảo.

Cảm nhận được kẻ xâm nhập, nó phun lưỡi, cặp mắt vàng kim hình dọc không rời khỏi chúng ta, trong tư thế sẵn sàng tấn công.