Chương 33

Nhờ tiền kiếp ta từng chăm sóc cho một tiểu Phượng Hoàng yếu ớt, nên có học qua y thuật. Ta chẩn đoán đứa trẻ này bị cảm nóng, rồi tìm vài loại thảo dược trong rừng, giã nát, đút cho đứa trẻ uống. Qua mấy ngày chăm sóc, bệnh của đứa bé dần thuyên giảm.

Ngoài việc bú sữa từ bụng sói mẹ, đứa trẻ chỉ mở tròn đôi mắt, chăm chú nhìn chúng ta. Diệu Pháp thấy vậy thì thích thú, bạo dạn đùa giỡn với nó. Nhưng khi hắn làm đứa trẻ khóc, liền phải trả về cho sói mẹ. Đứa bé chưa mọc đủ răng mà tức giận cắn hắn một cái. Sói mẹ quay lại nhìn hắn một cái sắc lạnh, khiến Diệu Pháp cuối cùng cũng ngoan ngoãn.

Ta thấy trên người đứa trẻ có nhiều vết muỗi cắn, liền quyết định hái thêm thảo dược làm túi thơm trừ muỗi, an thần cho nó. Nhưng khi cầm túi thơm lên, ta chợt khựng lại.

Đó chính là chiếc túi thơm ta đã hứa làm cho Điện hạ sau lần thu săn thu năm ấy. Vì lời thỉnh cầu của Hoàng hậu, ta chưa kịp trao cho ngài, nên vẫn luôn mang theo bên mình. Bất giác, trong đầu ta hiện lên hình ảnh chiếc túi thơm cũ kỹ mà A Sóc từng giữ.

Là vải mới mà Đông Cung phát, cùng tay nghề thêu vụng về...

Còn cả... đêm đó trên núi Bạch Lộ, A Sóc cúi đầu lạy bầy sói đã chết, vụng về nói hai chữ "báo ân."

Ta giật mình bật dậy. Trong hang, đứa bé vẫn đang ngủ say bên cạnh sói mẹ, nét mặt điềm tĩnh. Nhìn kỹ, lông mày và khóe mắt của đứa trẻ này thực sự có chút bóng dáng của người đứng đầu ám vệ Đông Cung sau này.

Diệu Pháp ló đầu ra hỏi:

"Sao vậy? Ngươi biết đứa trẻ này à?"

Ta quay đầu nhìn hắn ngẩn ngơ, còn hắn thì chớp mắt ngây ngô.

"Rốt cuộc là sao thế?"

Ta buột miệng hỏi:

"Tại sao ngươi lại mù?"

Tại sao chín năm sau, khi gặp lại, đôi mắt tinh anh đó đã mù lòa?

Diệu Pháp nhảy dựng lên, tức giận:

"Vân Linh, ngươi đang nguyền rủa ta đấy à?"

Ta chợt nhận ra mình đã lỡ lời, liền nói:

"Xin lỗi, ta nhất thời lỡ miệng."

Diệu Pháp khoát tay cười xòa:

"Không sao, không sao, tiểu tăng không giận đâu."

"Dù sao ta cũng chỉ còn chưa đầy mười năm để sống, chắc chắn sẽ không sống đến lúc mắt mờ đâu, haha."

...

Ta để lại túi thơm trừ muỗi an thần rồi rời khỏi núi Bạch Lộ. Mười bảy năm sau, khi gặp lại, chúng ta đã nhận ra nhau nhờ vật này.

Dưới ánh trăng, ta quay ngựa, ngoảnh lại nhìn những dãy núi xanh biếc. Đàn sói hú đêm, nghe bi ai như khóc.

A Sóc, hãy lớn lên thật tốt nhé.

Đầu thu, chúng ta đặt chân đến Nam Chiếu. Người người đông đúc, tấp nập qua lại. Diệu Pháp kéo ta len lỏi vào đám đông để xem náo nhiệt.

Xem một lúc, hóa ra chuyện là một người khách Trung Nguyên cư trú nơi đây đã lừa gạt con gái cưng của đại tế ti. May thay, thị vệ phát hiện kịp thời và bắt giữ hai người đang định bỏ trốn. Tế ti nổi trận lôi đình, hiện tại đang giải người Trung Nguyên kia diễu phố thị chúng.