Chương 32

Hòa thượng phát ra tiếng "ư ử" đầy oan ức.

Ta thở dài, quay người định rời đi thì hắn bất chợt ngẩng đầu lên. Đôi mắt ấy thật kinh diễm, trong veo như tuyết trên đỉnh núi, như giọt sương trên lá. Ta chợt nhớ ra mình đã gặp người này ở đâu đó.

Hòa thượng nở nụ cười, chắp tay chào: "Tiểu tăng tên Diệu Pháp, xin bái kiến thí chủ."

Thế là ta bị Diệu Pháp bám theo.

Hắn cưỡi lừa, lộc cộc bám theo sau ngựa của ta, líu lo không ngớt, ồn ào như chim sẻ. Ta nhắm mắt, cố gắng nhẫn nhịn. Trên đoạn đường này, ta đã biết rõ thân thế của hắn — tất nhiên là hắn tự kể.

Chẳng hạn như, hắn là hòa thượng ở Đại Tướng Quốc tự, mới mười lăm tuổi. Trụ trì nói rằng hắn đoản mệnh, không sống qua nổi hai mươi lăm tuổi, cho nên thả hắn xuống núi du hành.

Hắn sống theo phương châm "đời người ngắn ngủi, phải tận hưởng niềm vui", vừa mới xuống núi được một tháng đã phá giới, công khai vào sòng bạc, thua sạch tiền, rồi lại đi khất thực khắp nơi. Đặc biệt kén chọn, không ăn bánh bao chay mà chỉ ăn bánh bao thịt.

Còn lúc này, Diệu Pháp vẫn thao thao bất tuyệt: "Tiểu tăng chợt nghĩ, ta vẫn chưa uống rượu bao giờ. Vậy khi nào thí chủ sẽ dẫn ta đi trộm rượu đây?"

Ta tức giận không chịu nổi: "Sao phải trộm?"

Diệu Pháp đáp đầy lý lẽ: "Vì vừa kí©h thí©ɧ lại vừa phá giới mà!"

Ta: "..."

Ta im lặng một hồi lâu, rồi khó khăn cất tiếng: "Ta có thể hỏi ngươi một câu được không?"

"Thí chủ cứ hỏi," Diệu Pháp cười híp mắt, "Tiểu tăng biết gì sẽ nói nấy."

Ta sắp phát điên: "Sao ngươi cứ theo ta mãi vậy?!"

Chẳng lẽ đi theo ta cũng kí©h thí©ɧ và phá giới sao?!

Diệu Pháp lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên: "Thí chủ là người duy nhất để ý đến ta kể từ khi ta xuống núi. Cho nên, tiểu tăng sẽ theo thí chủ suốt đời."

Người này sao lại vô lại đến thế cơ chứ!

Có Diệu Pháp đi cùng, ngày đêm gấp rút đi đường, ta càng thêm mệt mỏi. Xuân qua hè đến, ta đã rời kinh thành hơn một tháng. Nhìn tấm bản đồ, rồi lại nhìn khu rừng trước mặt, ta tuyệt vọng nhận ra rằng chúng ta đã đi sai đường.

Đáng lẽ phải đi về phía tây nam để đến Nam Chiếu, nhưng chúng ta lại đi thẳng về hướng tây, đến núi Bạch Lộ.

Diệu Pháp chọt chọt vai ta, giọng điệu cẩn thận:

"Vân Linh, ngươi có thấy con vật đen mắt xanh kia có ăn được không?"

Ta bực bội ngẩng đầu lên:

"Ngươi lại nói nhảm gì—"

Giọng ta đột ngột ngừng lại.

Dưới ánh trăng, trong khu rừng tĩnh lặng, hàng chục đôi mắt xanh biếc đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Ta lạnh người.

Diệu Pháp hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm, bắt đầu lẩm nhẩm tính toán:

"Một con để quay, một con để nướng, còn một con thì—"

Gân xanh trên trán ta giật giật, ta đạp mạnh vào chân hắn:

"Nó có thể ăn ngươi đấy!"

"Ngươi còn đứng đó làm gì? Chạy mau!"

Nhưng dù thế nào, người, ngựa, hay lừa cũng đều không thể chạy nhanh hơn bầy sói. Và rồi, ta cùng Diệu Pháp bị chúng tha đi.

Diệu Pháp run cầm cập, nhắm chặt mắt, bắt đầu niệm kinh. Ta cười chua chát:

"Bây giờ niệm kinh có ích gì? Ngươi định cảm hóa bầy sói, khiến chúng quy y cửa Phật sao?"

Diệu Pháp mở to mắt vô tội, khẽ đáp:

"Không phải, tiểu tăng đang niệm vãng sinh chú, siêu độ trước cho chúng ta."

Ta ôm ngực hít sâu một hơi.

Chẳng bao lâu sau, chúng ta bị tha về ổ sói. Nhưng sói không ăn thịt chúng ta, nó ném chúng ta vào một góc hang.

"Ai ya—" Diệu Pháp bị quăng mạnh đến choáng váng, xoa xoa cái đầu tròn vo của mình. Hắn vừa định ngồi dậy thì bất chợt chạm phải một vật nóng rực, lập tức nhảy dựng lên kêu thất thanh:

"Vân Linh, cứu mạng!"

Ta nhìn theo ánh mắt kinh hoàng của hắn.

"..."

Trong ổ sói này, có một đứa trẻ sơ sinh, và nó đang nóng sốt.

Ta bị nóng đến mức rụt tay lại, ngước lên thì thấy đôi mắt xanh lục của sói đầu đàn đang nhìn ta chăm chú.

"Ngươi muốn ta... cứu nó sao?"

Sói đầu đàn khẽ rên lên một tiếng, như thể đáp lời.