Chương 31

Dưới chân ta, đất đai mềm xốp, ta ngã xuống nền đất. Có thứ gì đó chạm vào bên má, nhói đau. Trước mắt là lớp cỏ xuân mềm mại, xanh mướt. Ở xa, cung nữ và thái giám quỳ rạp trên đất. Hoàng hậu vội vàng đỡ lấy ta, không giấu nổi niềm vui mừng.

"Hiển linh rồi! Thần tiên hiển linh rồi!"

Ta ngơ ngác chớp mắt. Hoàng hậu trước mắt chỉ độ hơn hai mươi, tóc đen như mây, vô cùng trẻ trung.

Ta... đã xuyên về quá khứ sao?

Ta đưa mắt nhìn quanh, thấy nào là tế đàn, lễ phẩm, nhạc công, và cao tăng. Lúc này ta mới chậm rãi nhận ra, trong cung đang tiến hành một nghi lễ tế bái. Hoàng hậu nắm chặt tay ta.

"Thần tiên nghe thấy lời cầu nguyện của bổn cung mà đến có phải không?"

Trên người ta vẫn là bộ lễ phục cầu phúc hoa lệ, phức tạp, trông rất giống dáng vẻ của thần tiên. Chạm vào ánh mắt kỳ vọng của Hoàng hậu, ta nhẹ ho khan, cố gắng tỏ vẻ điềm tĩnh.

"Ta du ngoạn tới đây, nghe thấy tiếng nhạc liền ghé qua xem."

"Nương nương cầu gì?"

Hoàng hậu nghe thấy, liền định hành đại lễ.

"Xin thần tiên cứu con của ta!"

Ta cuống cuồng đỡ bà dậy. Lúc này mới phát hiện, bụng Hoàng hậu đã khẽ nhô lên, rõ ràng là đã có thai.

Trong cung chỉ có một mình điện hạ là con của Trung cung.

Đồng tử ta co lại, gần như không tin nổi.

Hoàng hậu lập tức kể lại đầu đuôi mọi chuyện.

Hiện tại đang là năm Chiêu Ninh thứ ba. Hoàng hậu trong khi mang thai đã bị kẻ gian hãm hại, trúng độc.

Khi phát hiện ra thì đã quá muộn, độc đã thấm vào bào thai. Thái y chỉ kịp giải độc cho Hoàng hậu, nhưng độc trong cơ thể đứa trẻ thì không thể giải được. Nếu trong vòng một trăm ngày sau khi sinh không tìm ra thuốc giải, độc sẽ vào tâm phế, đứa trẻ chắc chắn không qua khỏi.

Hoàng hậu rưng rưng nước mắt, "Thần tiên, có cách nào không?"

Ta trầm ngâm giây lát rồi nói, "Nương nương đừng lo, ta có cách."

Kiếp trước, sau khi đăng cơ, điện hạ thân mang bệnh tật, cơ thể suy yếu từng ngày.

Ta đã tìm khắp nơi và nghe nói ở Nam Chiếu có một loại thảo dược thần kỳ, gọi là Nguyệt Thần Thảo, có thể chữa bách bệnh. Ta sai người đi tìm, nhưng chỉ nhận được tin rằng Nguyệt Thần Thảo đã bị hai người Trung Nguyên lấy đi hơn hai mươi năm trước.

Dựa theo thời gian này, rất có khả năng hiện tại Nguyệt Thần Thảo vẫn còn ở Nam Chiếu. Nếu ta hành động nhanh, có lẽ sẽ kịp lấy nó trước khi hai người kia đến.

Hoàng hậu nghe thấy lời khẳng định của ta, vui mừng không biết phải làm gì. Bà nức nở, ngượng ngùng đặt tay ta lên bụng mình.

"Kỳ nhi đừng sợ," bà dịu dàng nói, "Mẫu hậu đã mời thần tiên đến cứu con rồi."

Bàn tay ta cứng đờ như gỗ. Ngay sau đó, bụng Hoàng hậu khẽ động, một lực nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay ta.

Ta suýt nữa đã rơi lệ.

Ta chuẩn bị rời thành đi Nam Chiếu cầu dược. Vừa mới ra khỏi cổng thành thì gặp một vị hòa thượng. Vì không chịu trả tiền mà bị chủ quán rượt đuổi mười con phố, đuổi thẳng ra ngoài thành.

Khi ta nhìn thấy hắn, hắn đang ngồi bệt dưới chân tường thành, mặt mày u sầu, vẽ vòng tròn trên đất, như sắp khóc đến nơi.

"Sư phụ ơi, con không muốn du hành nữa, con muốn quay về chùa..."

Chủ quán giận dữ nhéo tai hắn, quát lớn: "Bớt nói nhảm đi! Mười xửng bánh bao, không trả tiền thì đừng hòng đi đâu!"

Hòa thượng oan ức, lí nhí: "Sư phụ nói xuống núi hóa duyên, không cần trả tiền..."

Chủ quán giận sôi: "Ngươi thấy hòa thượng nào ăn bánh bao thịt chưa? Ngươi là hòa thượng giả à? Trả tiền đây!"

Không thể chịu nổi cảnh này, ta đành móc một thỏi bạc từ trong áo, ném về phía chủ quán. Chủ quán mừng rỡ đón lấy, trước khi đi còn lườm hòa thượng kia, dọa nạt: "Lần sau gặp lại, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!"