Chương 30

Mưa như trút nước, dội ướt đẫm thân ta. Từng lọn tóc ướt sũng bết vào má, ta ngước nhìn lên trời cao, nhưng trời vẫn lặng im. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ta đã nhìn rõ biểu cảm của Thái tử.

Ánh mắt ngài như đang nói: "Ngươi điên rồi."

Ta chẳng lẽ không tự biết sao?

Giữa ánh mắt của bao người, Đoạn Trường Phong đã chết, mà ta khó lòng thoát tội. Ta không còn thời gian nữa. Lẽ ra ta có nhiều cách khác để từ từ tiến hành, gϊếŧ người trong âm thầm, mà không cần phải mạo hiểm như thế này. Nhưng thời gian của ta đã hết.

Chợt nghĩ, đúng là "học trò giỏi, thầy bị đói".

Ta từng dạy người cách nhìn trời, đoán mưa. Và chỉ có người nhận ra điều bất thường từ thiên tượng lần này.

Nhưng giờ thì điều đó không còn quan trọng nữa.

Ta cúi đầu nhìn xuống, vết chu sa trên cổ tay đã hoàn toàn biến mất.

Những con sói, hổ, báo chắn trên con đường của người đều đã bị tiêu diệt.

Từ nay đến hết cuộc đời này, người sẽ không bao giờ phải rơi nước mắt nữa.

Người Đoạn gia vốn không định để ta sống qua hôm nay. Chúng không chờ đến khi xuống núi mà đã muốn nhân lúc hỗn loạn mà gϊếŧ ta ngay lập tức. Bộ lễ phục phức tạp, ta kéo tay áo rộng, vội vàng nhấc vạt váy, lẩn trốn trong rừng sâu. Chạy mãi, ta không hay biết đã bị dồn đến bờ vực. Ánh đao sắc bén mỗi lúc một gần.

Tâm trí ta mơ hồ, không còn đường lui, ta nhảy xuống vực thẳm.

Sau lưng, một tiếng gào xé lòng vang lên:

"Vân Linh!"

Thấy ta lao mình xuống vực, Điện ha cũng muốn nhảy theo.

Nhưng đám thị vệ đã đuổi tới, vội vã giữ chặt lấy ngài, không để ngài lao theo ta.

Thứ lỗi cho ta, Điện hạ.

Đến phút cuối, vẫn khiến ngài đau lòng một lần nữa.

Trong lúc ta rơi nhanh xuống vực sâu, trước mắt bỗng lóe lên một tia sáng đỏ.

Là đóa Chiếu Điện Hồng.

Giữa không trung, đóa hoa ấy theo ta rơi xuống, tựa như nhìn thẳng vào mắt ta.

Tiếng nhà sư trọc đầu ngày xưa lại vọng bên tai:

"Đây là đóa Chiếu Điện Hồng cuối cùng của mùa xuân này, do quý nhân trong cung mang đến."

"Ban tặng thí chủ, để kết thúc nhân quả."

Gió vù vù thổi qua tai, nhà sư trọc đầu vỗ tay cười lớn:

"Nhân quả trên người thí chủ, tựa như những vòng xích nối tiếp nhau, nhưng không biết đâu là khởi đầu, đâu là kết thúc!"

Nếu đây chính là nhân quả của ta, là số mệnh của ta, ta không sợ.

Ta vươn tay, chụp lấy đóa Chiếu Điện Hồng.

Tí tách.

Ta từ trên cao lao xuống.

Như một giọt nước từ mây trời, lại một lần nữa hòa vào dòng sông.

Trong dòng chảy vô tận của thời gian, ngược dòng trở về quá khứ.

Trời đất xoay vần.