Chương 27

Đoạn Trường Phong thuận theo từng lời của Tiêu Triết.

Chỉ đến khi Tiêu Triết rời đi, hắn mới nhàn nhã lên tiếng:

"Ra đây."

Tim ta như chùng xuống. Giả vờ như không có chuyện gì, ta bước ra từ sau tấm bình phong.

"Ta chỉ đến để tìm sách thôi."

Ta giơ quyển cổ thư trên tay lên, tỏ ý rằng mình không hề cố ý nghe lén.

Đoạn Trường Phong nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy thú vị.

"Ngươi thật sự nghĩ ta sẽ theo chân tên ngốc đó mà tạo phản ư?"

Hắn cười khẩy, "Hắn tự tìm đường chết, lại muốn kéo ta theo. Thật ngu muội."

Ta mỉm cười, nịnh nọt, "Hầu gia anh minh."

Ngay giây tiếp theo, một lực mạnh mẽ đột ngột áp xuống vai ta. Lưng ta đập mạnh vào cạnh bàn, khiến ta rên lên một tiếng đau đớn.

"Ngươi—"

"Thần nữ."

Trong không gian chật hẹp, Đoạn Trường Phong nghiêng người, áp chặt ta vào bàn.

"Chuyện kết đồng minh, ta đã thể hiện rõ thành ý của mình rồi."

"Vậy còn ngươi?"

Tay hắn trượt xuống thắt lưng của ta.

Ta nghiến răng, gằn giọng, "Khoan đã!"

Đôi mắt hắn chứa đựng nụ cười đầy mỉa mai.

"Thần nữ chẳng lẽ muốn tay không bắt sói?"

Ta giữ bình tĩnh, ngẩng đầu lên, lời lẽ thốt ra đầy nghiêm trang, nhưng thực chất chỉ là bịa đặt.

"Hầu gia cần gì vội vàng. Đợi khi ta và ngươi kết thành phu thê, ngươi sẽ được hưởng thọ mệnh của ta."

"Thọ mệnh của thần nữ là vô tận – nếu không tin, ngươi có thể hỏi bất kỳ ai trong cung, có phải trong suốt mười năm qua, dung nhan của ta có phải không hề thay đổi, vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu hay không?"

Đoạn Trường Phong nuốt khan, ánh mắt thoáng dao động.

Đã mắc câu rồi.

Ta tiếp tục thêu dệt.

"Nhưng trước khi đó, ta phải dâng hương cáo lễ với thiên đình."

Ta nén cảm giác ghê tởm, từ từ nắm lấy bàn tay đang đặt trên thắt lưng mình.

"Nếu thật sự có thể trường sinh bất tử, hưởng vinh hoa quyền lực mãi mãi, thì cần gì phải vội vã tìm chút vui sướиɠ nhất thời?"

"Ngươi thấy sao, Hầu gia?"

Tin tức về việc Hoàng đế bệnh nặng nhanh chóng lan truyền khắp cung cấm.

Đoạn Trường Phong nhận được ám hiệu, đúng như đã hẹn, mở cổng thành để đưa người vào.

Tiêu Triết dẫn theo binh mã, dễ dàng đột nhập vào cung thành.

Mọi việc diễn ra vô cùng thuận lợi, cho đến khi cổng thành sau lưng họ đột ngột đóng lại. Tiêu Triết nghe tiếng động, lập tức nhận ra có điều bất thường, nhưng đã quá muộn, một đội quân đông nghịt đã bao vây lấy chúng.

Đoạn Trường Phong thấy Thái tử dẫn binh tiến tới từ phía đối diện. Hắn quay sang nhìn ta, bỗng cười nhạt.

"Là ngươi đã báo tin cho hắn?"

Ta lắc đầu.

"Không phải ta."

"Chuyện lớn thế này, làm sao có thể qua mắt được Điện hạ."

Đoạn Trường Phong khẽ "ồ" một tiếng.

"Nếu ta phát hiện ngươi ăn cây táo rào cây sung..."

"Ta tuyệt đối không tha."

Ánh mắt của Thái tử lướt qua ta một cách lạnh lùng.

"Đoạn tiểu hầu gia, giờ không phải lúc tranh công."

Ngài lạnh giọng nói, "Hiện tại, việc dẹp loạn mới là điều cấp bách."

Ta khẽ siết chặt tay, cố giấu đi ánh nhìn.

Đội quân phản loạn kia chưa kịp gây sóng gió gì đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Ta bắt được Tiêu Triết khi hắn đang trốn trong lãnh cung. Nơi hoang vu này gần như đã giam cầm cả thời niên thiếu của hắn. Đến bước đường cùng, hắn vẫn chọn quay về đây.