Chương 25

Đại thái giám nghiến răng: “Tiên đế di ngôn, sau khi qua đời, đem thi thể thiêu thành tro bụi, rải xuống sông.”

“Chỉ nguyện hồn xác đều tiêu tán, đời đời kiếp kiếp, không còn phải làm người nữa.”

Ầm!

Như sấm sét nổ vang trong đầu ta.

Ta ôm lấy ngực, “Ọe” một tiếng, phun ra một ngụm máu, nước mắt rơi như mưa.

Ta đau đớn đến không thốt nên lời, chỉ biết quỳ sụp xuống đất, toàn thân run rẩy.

Ta chợt nhận ra, người mà ta yêu thương, trong dòng thời gian tương lai, đã thực sự tan thành tro bụi.

Người không vương vấn cõi đời này, cũng sẽ chẳng bao giờ nhận được chiếc đèn phượng hoàng đêm ấy ta đã giành về.

Ta khẽ cuộn ngón tay lại.

Nắm được gì đây?

Chỉ có thể nắm lấy bóng tối chập chờn của ngọn đèn trường minh.

Tân đế không đành nhìn tiếp, khẽ thở dài.

“Cô cô, xin hãy bớt đau buồn.”

Ngọn nến trước mắt ta lay động, càng lúc càng sáng rực.

Tầm nhìn dần trắng xóa, nhưng trong một khoảnh khắc, bên tai bỗng vang lên tiếng trẻ thơ trong trẻo.

— “Vân, Linh?”

— “Thần nữ, tại sao người lại có cái tên này?”

Tiểu Điện hạ.

Ta nghĩ, còn có Tiểu Điện hạ, tiểu Điện hạ vẫn cần ta.

Nhưng, làm sao ta có thể quay trở lại?

Ta loạng choạng đứng dậy, lảo đảo bước về phía nền tuyết ấy.

Nhưng khoảnh khắc sau, ý thức ta đã vụt tắt.

Ta đã sống trong dòng thời gian cũ suốt bảy năm. Thời gian chuyển vần, tại đây, cũng đã bảy năm trôi qua.

Đám cung nhân xì xào bàn tán, nói rằng Vân Linh cô cô, người từng biến mất bảy năm trước, nay đã quay trở lại.

Vì thế, ý nghĩ đầu tiên khi ta tỉnh dậy chính là —

Tốc độ dòng chảy của thời gian, hóa ra là giống nhau.

Không còn kịp nữa.

Ta phải nhanh chóng trở về.

Trở lại sân đấu cầu mã.

Trở về bên cạnh Điện hạ.

Ta tìm đến Đại Tướng Quốc Tự, nhưng hay tin rằng vị hòa thượng mập mạp kia đã viên tịch.

Một tăng nhân đầu trọc xấu xí đứng trước mặt ta.

Hắn là đệ tử của lão hòa thượng kia, cũng chính là sư tôn của Diệu Pháp.

Chỉ một cái nhìn, hắn đã chắp tay niệm một câu Phật hiệu:

“Thí chủ trên người còn mang theo nghiệp quả chưa dứt.”

“Đây là đóa Chiếu Điện Hồng cuối cùng trong mùa xuân năm nay mà quý nhân trong cung gửi tặng.”

“Xin trao tặng thí chủ, đoạn tuyệt nghiệp duyên.”

Nghiệp quả gì chứ!

Ta vội vàng nói: “Ta muốn trở về!”

“Trở về năm Chiêu Ninh hai mươi, ngươi có cách không?”

Tăng nhân đầu trọc nhìn kỹ ta từ trên xuống dưới, rồi bất ngờ vỗ tay cười lớn.

“Thật thú vị, quả thật rất thú vị!”

“Nghiệp duyên trên người thí chủ như những vòng tròn, mỗi vòng móc nối vào nhau, nhưng không biết đâu là khởi đầu!”

Ta sững sờ.

“Ý ngươi là gì?”

Hắn không đáp, chỉ cười khẽ.

“Thí chủ từng có duyên với sư tổ của ta.”

“Hôm nay, bần tăng sẽ tiễn thí chủ một đoạn đường!”

Hắn vỗ nhẹ lên vai ta, ngay sau đó, trước mắt ta lại một lần nữa đảo lộn.

Ta ngã trở về Tinh Các.

“Thần nữ, thần nữ đại nhân!”

Khuôn mặt hoảng hốt của cung nữ hiện rõ trước mắt ta.

Ta nén cơn choáng váng, nắm chặt tay nàng.

“Bây giờ là khi nào rồi? Trận đấu cầu mã đã kết thúc chưa? Điện hạ vẫn bình an chứ?”

Cung nữ ngẩn ngơ, không hiểu sao ta lại hoảng loạn như vậy.

“Trận đấu đã kết thúc rồi, Điện hạ đã giành vị trí đầu bảng.”

Nàng nhíu mày, khó nhọc nhớ lại.

“Không nghe nói Điện hạ bị thương.”

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng, bất chợt nảy ra một ý nghĩ. Điện hạ, có lẽ từ nay không còn cần sự bảo vệ của ta nữa.

Tiểu Điện hạ của ta, trong lúc ta không hay biết, đã trưởng thành và có thể tự mình đối diện với mọi việc rồi.