Chương 20

Trong khi ta còn đang trầm tư, A Sóc đã cố gắng sắp xếp lời nói thành một câu hoàn chỉnh.

"Tên." Hắn nói. "Ta… theo ngươi."

Ta hơi ngạc nhiên.

"Vậy gọi ngươi là A Sóc đi."

A Sóc vẫn nhìn ta, dường như muốn biết lý do.

Ta vội nghĩ ra một cái cớ.

"Bởi hôm nay là ngày sóc nhật (ngày mồng một)."

Kiếp trước, A Sóc vốn là do Điện hạ nhặt về. Cái tên này tất nhiên cũng là Điện hạ đặt cho hắn. Ta không biết nó mang ý nghĩa gì, đành bịa một lý do cho qua chuyện.

"A Sóc." Ta khẽ gọi.

"Ta là Vân Linh, ngươi có bằng lòng theo ta về Đông Cung, cùng bảo vệ Điện hạ không?"

Như kiếp trước, chúng ta cùng theo hầu Điện hạ. Vừa là tấm khiên, vừa là thanh kiếm sắc nhất trong tay người.

Khi trở lại hang động, Đoạn Trường Phong đã không thấy đâu. Hắn đêm nay không gϊếŧ được ta, lại thấy ta có viện trợ. Lo sợ ta trả thù, tất nhiên phải chạy trốn ngay trong đêm.

Trán ta vẫn còn nóng, nhìn thấy A Sóc canh giữ trước cửa hang, ta dần dần thϊếp đi. Ta bị đánh thức bởi cảm giác ẩm ướt trên lòng bàn tay. Mở mắt ra, ta thấy A Sóc đang quỳ trước mặt, liếʍ vào vết thương trên tay ta. Đó là một vết cắt sâu đến tận xương, mấy ngày nay vì thời tiết oi bức nên mãi không lành.

"A Sóc!" Ta giật mình: "Ngươi đang làm gì—"

Ngay sau đó, ta thấy hắn "ọe" một tiếng, nhổ ra một đống bã cỏ xanh lè còn ướt sũng, rồi đắp lên lòng bàn tay ta.

Thì ra là đang bôi thuốc.

Ta bất lực nhắm mắt, định rụt tay lại.

"Vết thương…" A Sóc cố chấp nhìn ta, "sẽ chết."

Hắn cúi xuống, tiếp tục cặm cụi bôi thuốc. Ta chán nản nghĩ, đứa trẻ lớn lên trong bầy sói, quả nhiên sẽ mang theo những tập tính của loài sói…

Kiếp trước, Điện hạ rốt cuộc đã làm sao để dạy dỗ hắn trở thành một người cứng nhắc, nghiêm nghị như vậy chứ?

Trong đêm, cơn sốt lại kéo đến.

Ta mơ đi mơ lại, thấy lại hình bóng năm xưa của Điện hạ. Gương mặt nhợt nhạt, thân hình gầy guộc, xương cốt yếu đuối, lưu lạc khắp nơi.

Trong cơn mê man, ta nghe thấy tiếng bước chân vọng lại. A Sóc hoảng loạn chạy qua chạy lại suốt đêm, cuối cùng vẫn chậm rãi bước đi, ngoảnh đầu nhìn ta rồi đi tìm cỏ.

Hẳn là người đã quay về. Ta mở mắt, ngờ vực mình đang rơi vào ảo giác. Nếu không, sao ta lại nhìn thấy tiểu Điện hạ?

Người đứng đó, nét mặt lo lắng nhìn ta, hoàn toàn không phải dáng vẻ bệnh tật yếu đuối ban nãy. Trên tóc còn vương vài cọng cỏ, thần sắc có chút mệt mỏi. Nhưng người vẫn khoác trên mình chiếc áo đỏ rực, trẻ trung và đầy sức sống, không thể che lấp nổi sự tươi mới của tuổi xuân.

Ta nhớ lại, ma ma Xuân Phong Lâu khi xưa cũng từng thích mặc áo đỏ cho Phượng Linh. Những chiếc áo mỏng manh, phô trương mà suy tàn, chỉ là vải thô vụng, làm da người mặc nổi đầy những nốt đỏ dị ứng.

Bất giác, nước mắt ta lăn dài. Phải như thế này chứ, tiểu Điện hạ nên là dáng vẻ như bây giờ, nên mặc những bộ y phục đỏ rực mềm mại và sang quý như vậy.

Thấy ta khóc, tiểu Điện hạ bối rối.

"A Linh!"

Người lóng ngóng lau nước mắt cho ta.

Ta thầm nghĩ, ông trời thật biết thương xót, giấc mơ này sao mà chân thật đến thế.

"Tiểu Điện hạ."

Ta khẽ nói: "Ta có thể… ôm người một cái không?"

Vừa dứt lời, ta liền tự cười chế giễu bản thân. Quả nhiên chỉ có trong mộng, ta mới dám đưa ra yêu cầu quá phận đến như vậy.

Tiểu Điện hạ ngẩn ra.

Chưa kịp để người trả lời, ta đã nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy người. Nhẹ nhàng ôm, không dám mạnh tay.

Ta nghĩ, đã là giấc mơ, thì hãy để ta phóng túng một lần đi.