Chương 17

Ta cắn răng, hét lớn: "Điện hạ, mau đi đi!"

Tiêu Kỳ không nói gì, chỉ giương cung bắn liền ba mũi tên, ba tên sát thủ ẩn sau lưng ta thét lên rồi ngã xuống.

Khói mù từ trên không bùng nổ. Trong cơn hỗn loạn, ta và Tiêu Kỳ thất lạc nhau. Nhìn đám sát thủ này đều nhắm vào ta, ta đành phải chạy sâu vào rừng.

Địa hình phức tạp, có lẽ vẫn còn một con đường sống. Nhưng phía trước, lại là một vách núi đứt gãy.

Tại đó, có một bóng người quen thuộc. Đoạn Trường Phong vừa mới thu một con chồn hoang vào túi bên hông ngựa.

Sau lưng, đám truy binh đã đến gần. Ta lập tức quay đầu ngựa, nhìn thẳng vào Đoạn Trường Phong, kẻ vừa quay đầu lại với vẻ ngỡ ngàng. Sắc mặt hắn đầy sợ hãi.

"Ngươi định làm gì —— Ơ!"

Chẳng kịp do dự, ta đâm ngựa lao thẳng vào Đoạn Trường Phong, cả hai cùng rơi xuống vách núi. Trong lúc lao xuống, ta nắm chặt lấy vạt áo hắn, đè hắn dưới thân mình, đảm bảo người đập xuống đất trước sẽ là hắn. Đoạn Trường Phong giận dữ, điên cuồng cố gỡ tay ta ra.

"Ngươi điên rồi!"

Ta cắn mạnh vào tay hắn, khiến hắn đau đớn phải buông tay. Ta nghĩ, nếu hôm nay phải chết ở đây, kéo theo hắn chết chung cũng không thiệt.

Không lỗ.

Dưới vách núi, cành cây đan xen chằng chịt.

Tin tốt là: ta không chết.

Tin xấu là: Đoạn Trường Phong cũng không chết.

Đây đã là ngày thứ ba chúng ta mắc kẹt dưới đáy cốc.

Đoạn Trường Phong ngồi ở góc hang động, mặt mày sưng tím. Gương mặt hắn bị cành cây nhỏ cào xước. Cảm thấy ta đang nhìn hắn, hắn cảnh giác ngẩng đầu lên.

"Ngươi lại muốn làm gì nữa?"

Đêm qua, khi hắn ngủ say, ta đã dùng áo quấn chặt lấy mũi miệng hắn. Đáng tiếc là thất bại. Hắn vùng vẫy quá mạnh, lật ta ngã ra ngoài. Sáng nay, hắn cứ nhìn ta chằm chằm như vậy.

Ta cười lạnh: "Tốt nhất là đêm nay ngươi mở mắt mà ngủ."

Ta chạm vào cổ mình, nơi vẫn còn vết bầm tím. Đó là dấu vết từ hai hôm trước, khi hắn cố bóp chết ta để lại. Nhưng hắn cũng không thành công.

Trong tay áo ta còn giấu một chiếc trâm. Ta đã đâm mạnh vào sau gáy hắn, buộc hắn phải buông tay.

Những ngày qua, ta và hắn liên tục tìm cách gϊếŧ nhau.

Đoạn Trường Phong bực bội gãi đầu.

"Ta đã nói rồi, đám thích khách lần này không liên quan đến ta!"

"Là tiểu tử Tiêu Triết không kiềm chế được nữa, muốn ra tay với ngươi!"

Vẻ mặt hắn không giống đang nói dối.

Ta hỏi bâng quơ: "Vậy rốt cuộc ngươi nhìn trúng điều gì ở Tiêu Triết mà kết minh cùng hắn?"

"Bởi vì hắn dễ điều khiển."

Đoạn Trường Phong cười nhạt.

"Một Hoàng tử không quyền không thế, ngoài việc dựa vào ta, thì còn có thể làm gì?"

Khoảnh khắc đó, ta nhìn thấy rõ dã tâm trong ánh mắt hắn.

Đoạn gia công cao chấn chủ, sao có thể cam tâm làm thần tử. Hắn muốn dựng lên một vị Hoàng đế bù nhìn. Nhưng Tiêu Triết, lại không phải là kẻ dễ bị kiểm soát như vậy.

Kiếp trước, sau khi Tiêu Triết lên ngôi thành công, hắn âm thầm chia rẽ các võ tướng. Khi Đoạn Trường Phong tỉnh ngộ, binh quyền trong tay hắn đã chẳng còn bao nhiêu, chỉ còn cách chạy trốn về Bắc Cương trong sự hổ thẹn.