Chương 16

Hoàng thượng bị thích khách ám sát.

Trong lúc nguy cấp, có một người lao lên, đỡ thay một nhát dao cho hoàng thượng.

Chính là Nhị hoàng tử Tiêu Triết.

Mấy năm không gặp, hắn đã lớn thành một thiếu niên. Khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt u tối, không còn chút nào sự ngây thơ của ngày xưa.

Chưa kịp băng bó vết thương đang rỉ máu, hắn đã rơi lệ thú nhận, những năm tháng trong lãnh cung, ngày đêm hắn ăn năn hối lỗi về những tội nghiệt mình gây ra, vô cùng hối hận.

Lần này theo đoàn đi săn thu, hắn cầu xin Đoạn Trường Phong, để hắn giả làm gia phó Đoạn gia mà đi cùng, chỉ để có thể gặp lại phụ hoàng và Thái tử. Hắn không mong chuộc tội, chỉ mong phụ hoàng đừng chối bỏ mình nữa. Máu đã thấm đẫm cả bộ y phục. Thì ra tất cả đều là màn kịch do hắn tự bày ra.

Hoàng thượng thở dài, trong mắt chỉ còn lại sự thương cảm.

“Năm đó con còn quá nhỏ, khó tránh khỏi việc bị kẻ gian xúi giục.”

“Nếu thật lòng hối lỗi rồi, vậy thì tốt.”

Tiêu Triết tạ ơn, vẻ mặt tràn đầy sự biết ơn, ngoan ngoãn đến mức cực độ.

Chỉ có ta thấy rõ, khi hắn đứng dậy, khóe môi hắn nhếch lên, nụ cười lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn, như thú dữ khoe răng.

Ta nhìn thấy đôi mắt bệnh hoạn ấy, và cũng hiểu rõ câu nói không lời của hắn.

“Thần nữ tỷ tỷ, vẫn khỏe chứ?”

Bên cạnh, Tiêu Kỳ lặng lẽ bước lên, chắn trước ánh mắt của hắn, ngăn cản tầm nhìn.

Khi ta ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt trách móc của Tiêu Kỳ.

“Hả?”

Ta thực sự không hiểu gì cả.

Tiêu Kỳ điềm tĩnh nói:

“Tối nay, ngay khi bước vào đây, ngươi đã chăm chú nhìn hắn rồi.”

Ta ngơ ngác đáp:

“Đúng vậy.”

Sắc mặt Tiêu Kỳ chợt thay đổi.

Hắn nhìn Tiêu Triết, lạnh lùng nói:

“Thần nữ bận rộn, ngày thường không gặp người rảnh rỗi.”

“Nếu muốn ôn chuyện, ngươi cứ đến tìm ta.”

Tiêu Triết cười ngọt ngào.

“Vậy thì tốt quá.”

Mối quan hệ giữa Tiêu Triết và Đoạn Trường Phong không hề đơn giản như ta tưởng.

Có lẽ giữa bọn họ đã đạt thành một thỏa thuận nào đó.

Hiện tại Tiêu Triết không không quyền không thế, vậy Đoạn Trường Phong rốt cuộc nhìn trúng điều gì ở hắn mà chịu giúp sức, cùng kết minh?

Hôm nay là ngày cuối cùng của đợt săn bắn mùa thu. Mọi thứ dường như tĩnh lặng đến bất ngờ.

Lúc này, Tiêu Kỳ đang đuổi theo một con hồ ly hoang vào rừng sâu. Từ ngày đầu tiên vào rừng, người đã luôn ao ước săn được một tấm da mềm mịn. Số thị vệ theo sau người càng ngày càng ít.

Ta mím chặt môi, thúc ngựa đuổi theo. Ngay khoảnh khắc ta vừa bước vào rừng, biến cố bất ngờ xảy ra.

Một mũi tên sắc lạnh chợt từ đâu bắn ra, lặng lẽ xé gió. Tiêu Kỳ quay người, mũi tên lạnh chỉ sượt qua vai.

Người vừa kịp thở phào, thì đôi mắt đột nhiên co rút lại.

"A Linh!"

Hàng chục mũi tên lạnh cùng lúc nhắm thẳng về phía ta. Hóa ra mũi tên ban đầu chỉ là chiêu nghi binh. Lần này, mục tiêu thật sự là ta. Tiếng lá cây xào xạc vang lên, ta nhìn rõ vô số sát thủ áo đen ẩn nấp trong tán cây.