Chương 15

Một mũi trúng hồng tâm, cắm vào khe hở giữa ba mũi tên của Đoạn Trường Phong. Một mũi trúng trái cây dại trên cây xa, không chệch một phân, trúng ngay tâm đỏ. Mũi cuối cùng sượt qua đầu Đoạn Trường Phong, ghim thẳng vào thân cây.

Lá cây ào ào rụng xuống.

Xung quanh im lặng như tờ.

Tiêu Kỳ kinh ngạc nhìn ta.

Sắc mặt Đoạn Trường Phong tối sầm, nhưng vẫn cố cãi bướng.

"Quy tắc tỷ thí là bắn trúng hồng tâm, mũi tên trúng nhiều hơn sẽ thắng."

"Dù ngươi có bắn vào đầu ta, trên hồng tâm vẫn chỉ có một mũi, thế thì có ích gì?"

Ta chỉ khẽ cười không rõ ý. Ngay khoảnh khắc ấy, giữa đám đông vang lên tiếng kinh hô, Đoạn Trường Phong ngỡ ngàng ngước mắt nhìn.

Trên hồng tâm, chỉ còn lại duy nhất một mũi tên của ta. Lực bắn mạnh đến mức ba mũi tên của hắn đều bị chấn rơi xuống đất.

Ta nhìn Tiêu Kỳ, khẽ mỉm cười.

"Tiểu Hầu gia, xin hãy nhận thua đi."

Dưới ánh trăng sáng, ta ngồi trước ngọn nến, cẩn thận suy nghĩ cách thêu một con phượng hoàng trông sao cho đẹp mắt hơn.

Chợt trong doanh trướng, xuất hiện một kẻ không mời mà đến. Ánh đao sắc bén lóe lên trước mắt ta, nhằm thẳng vào cổ mà chém xuống. Gần như theo bản năng, ta ngả người tránh né, rồi lập tức phản công, tay lật lại, rút dao găm từ ống tay áo, đâm ngược về phía hắn.

Trong chớp mắt, đã qua bảy tám chiêu, cho đến khi hắn ép ta sát vào mép giường.

Ta vung tay làm rơi tấm vải che mặt của hắn.

“...Là ngươi.”

Ngón tay cái của Đoạn Trường Phong lướt qua đuôi mắt ta.

“Quả nhiên, như Tần cô nương đã nói, đêm đó chính là ngươi.”

“Thần nữ thật biết cách khiến ta phải tốn công tìm kiếm.”

Tần Oản?

Ta chợt bừng tỉnh. Thì ra, đêm đó, không chỉ có Tiêu Kỳ nhìn thấy ta, mà còn có Tần Oản, người theo sau truy đuổi. Nếu không phải do nàng ta tiết lộ, Đoạn Trường Phong tuyệt đối không thể nghi ngờ đến ta.

Ngay lúc đó, hắn khẽ rên lên một tiếng, buộc phải lùi lại. Ta rút con dao găm đã đâm sâu vào bụng hắn, máu tươi phun ra, nhỏ thành từng giọt, làm bẩn cả tấm khăn thêu mới của ta.

Hừm, ta nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét.

Ta nắm lấy tay Đoạn Trường Phong, hắn liếʍ môi, cười mỉa.

“Sao? Thần nữ hiện giờ đã sợ hãi rồi sao?”

“Hãy cầu xin ta đi.” Nụ cười hắn đầy vẻ khinh miệt.

“Nếu tâm trạng của ta tốt, có lẽ sẽ tha cho ngươi.”

Ánh mắt hắn dừng lại ở cổ áo lỏng lẻo của ta sau trận đánh.

Ta thở hổn hển, rồi hét lớn ra ngoài trướng:

“Có thích khách! Người đâu, có thích khách!”

Đoạn Trường Phong ngớ người, rồi cười quái dị, giọng điệu đầy sự chế nhạo:

“Sẽ chẳng có ai đến cứu ngươi đâu.”

Hắn tùy tiện vén màn trướng lên. Quả thật, như lời hắn nói, không thấy bóng dáng một ai trong đám thị vệ tuần tra.

“Hoàng thượng bị thích khách tập kích, thị vệ đều đã đi hộ giá rồi.”

“Còn ai đến cứu ngươi nữa chứ?”

Trong khoảnh khắc, mắt ta co lại, hiểu rõ ý tứ sâu xa của hắn.

“Ngươi dám?!”

Hắn bật cười, dã tâm rõ ràng hiện trong ánh mắt.

“Sao lại không dám?”

“Nhưng giờ ta tạm thời sẽ không gϊếŧ ngươi.”

“Ngươi không phải là thần nữ sao? Chúng ta rất mong đợi ngày ngươi bị kéo xuống khỏi thần vị.”

Ta cau mày, hỏi lại:

“Chúng ta?”

Đoạn Trường Phong chép miệng.

“Nếu hắn biết ngươi đã quên hắn như thế, e rằng sẽ tức giận phát điên mất thôi.”

“Ngươi đắc tội không chỉ riêng mình ta đâu.”

Khi ta vội vàng chạy đến đại trướng, cuối cùng cũng hiểu ra ý của Đoạn Trường Phong.