Chương 13

Chớp mắt, mùa thu săn bắn tại Bạch Lộ Sơn đã đến. Tiêu Kỳ mặc bộ y phục màu tuyền, thân pháp nhanh nhẹn, một phát tên trúng hồng tâm, giành giải quán quân. Tiếng hoan hô vang lên khắp nơi, Tần Oản cười tươi, bước tới dâng khăn.

"Điện hạ, lau mồ hôi đi, nghỉ ngơi một chút."

Lần này, Hoàng hậu đặc biệt căn dặn nàng theo cùng. Ngay cả doanh trướng của nàng cũng được sắp xếp ngay sát cạnh Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ khẽ từ chối, rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn gấm cũ kỹ. Ta nhìn chiếc khăn ấy, cảm giác sao mà quen mắt đến vậy.

Tần Oản cũng nhận ra hoa văn trên khăn, gương mặt căng thẳng của nàng chợt giãn ra.

"Khăn này... là do điện hạ tự thêu đúng không?"

"Điện hạ thích kiểu hoa văn này ư?"

"Hôm nào, thần nữ sẽ thêu cho điện hạ một chiếc nữa."

Khóe mắt Tiêu Kỳ giật giật, người gượng gạo đáp:

"Đây là... phượng hoàng."

Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại. Cái khăn này vốn là lễ vật sinh thần năm xưa Tiêu Kỳ đòi ta thêu tặng. Công phu gϊếŧ người cướp của của ta thì không tệ, nhưng khi thêu thùa, đường chỉ méo mó, xấu xí đến mức không ai nhìn nổi.

Thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, ta khẽ ho một tiếng, định mở lời hóa giải tình thế, thì chợt nghe bên cạnh vang lên một giọng nói ngả ngớn:

"Đừng bận tâm đến Điện hạ, hắn vốn dĩ không hiểu phong tình đâu."

"Điện hạ không nhận, Tần cô nương chẳng thà tặng cho ta một chiếc khăn đi?"

Đoạn Trường Phong khoanh tay đứng đó, chẳng biết đã quan sát từ lúc nào, ánh mắt tràn đầy ý cười lướt qua ta.

"Thần nữ khéo tay như vậy, không biết đã từng thêu thùa cho Điện hạ chưa nhỉ?"

Nghe vậy, Tần Oản khẽ cười.

"Tiểu Hầu gia thận trọng lời nói, thần nữ sao có thể làm những việc tầm thường như thế?"

Đoạn Trường Phong cười nhếch mép, ánh mắt thâm thúy:

"Chỉ mong thần nữ thực sự là người không dính bụi trần thì tốt."

"Nếu không, chẳng phải là kẻ giả mạo danh nghĩa, lừa gạt lòng người sao?"

Người này đến đây với ý đồ bất thiện, câu nói của hắn đầy ẩn ý.

Tiêu Kỳ cau mày, lạnh giọng ngắt lời:

"Thần nữ là do phụ hoàng đích thân phong, há để các ngươi tùy ý phê phán?"

Ta đối diện với ánh mắt trêu chọc của Đoạn Trường Phong, rõ ràng nhìn thấy sự giễu cợt và mỉa mai trong đó.

"Tiểu Hầu gia muốn nói điều gì?"

Đoạn Trường Phong bật cười.

"Thần nữ có thể quan sát tinh tượng, ắt hẳn thị lực phi thường. Việc bách bộ xuyên dương chắc không làm khó được thần nữ."

"Không biết có dám cùng ta so tài bắn cung hay không?"

Tiêu Kỳ định ngăn cản, nhưng ta khẽ ra hiệu dừng lại. Nếu hắn dám công khai thách thức trước mặt mọi người như vậy, ắt là đã biết điều gì đó, hơn nữa, chắc chắn đã có sự chuẩn bị. Thay vì né tránh, chẳng bằng thử xem hắn đang âm mưu điều gì.

Đoạn Trường Phong đắc ý cười lớn.