Chương 1

"Khách quý của bệ hạ nhiều như vậy, không biết còn nhớ đến ta không?"

Chưa dứt lời, một cái đầu khác lại rơi xuống đất. Những lời khó nghe như thế, hôm nay ta đã nghe quá nhiều rồi.

Ta lau vết máu trên lưỡi đao, mím môi nhìn về phía Tiêu Kỳ đang ngồi trên cao. Ngài ấy khoác áo choàng đen như quạ, thần sắc lạnh lùng tựa tuyết.

“Chém mệt rồi sao?”

Ánh mắt chúng ta giao nhau, ngài ấy vẫn bình thản như vậy. Tựa hồ như kẻ bị sỉ nhục chẳng phải là người.

Ta vẫy tay ra hiệu, kẻ tiếp theo bị áp giải vào điện Kim Loan, là phế đế.

Người này từng là đệ đệ mà Tiêu Kỳ yêu thương nhất. Thế nhưng, hắn lại phản bội, làm nhục, chà đạp Tiêu Kỳ dưới chân mình.

Tiêu Triết bị ép quỳ xuống đất, ngửa đầu mỉm cười:

“Hoàng huynh long trọng xử hình ta như thế này.”

“Chắc chắn ngày mai, thanh danh lẫy lừng của hoàng huynh sẽ truyền khắp Thượng Kinh mà thôi.”

Lưỡi đao của ta đặt sát lên cổ hắn.

“Câm miệng!”

Tiêu Triết cười lớn, trong mắt tràn ngập sự ác ý không hề che giấu.

“Chủ tử còn chưa lên tiếng, ngươi, một con chó thì kích động cái gì.”

“Sao, ngươi cũng là khách trong màn của bệ hạ chúng ta à?”

Gân xanh trên trán ta nổi lên. Tay giơ cao, chuẩn bị móc đi đôi mắt kinh tởm của tên khốn này. Bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai ta.

Không biết từ lúc nào, Tiêu Kỳ đã từ trên cao bước xuống đây. Ngài ấy nâng mày, giọng điệu lạnh lẽo:

“Trẫm sẽ đích thân băm ngươi ra từng mảnh.”

Tiêu Triết như một kẻ đã quen mùi máu, liếʍ môi nói:

“Hoàng huynh quả thật là mỹ nhân đao, từng nhát từng nhát cắt đi mạng ta—”

“Nhưng so với việc gọi ngươi là hoàng huynh, ta vẫn thích gọi ngươi là ‘Phượng Linh’ hơn.”

Ta chăm chú nhìn hắn, từng lời từng chữ đều rõ ràng.

“Trước khi đến lúc đó, ta sẽ cắt lưỡi ngươi trước.”

Giữa đêm mưa rơi tầm tã. Lúc ta trở về, trên bậc ngọc vẫn còn nồng nặc mùi máu, rửa thế nào cũng không sạch. Trong điện, nến vẫn đang cháy. Ta lén xé chút giấy nơi cửa sổ, ghé mắt nhìn vào. Tiêu Kỳ dường như cảm nhận được, ngẩng đầu lên, bắt gặp ta ngay tại chỗ. Ta bước vào điện, cúi đầu thật thấp, thật thà mà nói:

“Ta đã ném hắn vào khu dân nghèo, rồi tìm mấy chục gã khất cái.”

“Đảm bảo không chết đâu, thật đấy. Ngày mai ta sẽ bắt hắn về cho bệ hạ chém.”

“Tuyệt đối không thể để hắn chết dễ dàng như vậy.”

Giọng nói ta càng ngày càng nhỏ. Một lúc sau, ta nghe thấy tiếng thở dài.

Ngài ấy hỏi: “Vậy sao ngươi lại khóc?”

Ta ngây ngốc ngẩng đầu, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Dưới ánh đèn, gương mặt người gầy guộc, chẳng có chút huyết sắc nào. Người đã chịu nhục suốt mười năm. Đến bây giờ, thân thể mang bệnh tật, tựa như ngọn đèn cạn dầu.