Chương 21: Được nhận việc

Trầm Niệm Từ đặt ngón tay lên bàn, thờ ơ nhìn cô.

Vậy việc của cô là làm bạn với chú chó, rồi đưa nó đi giao lưu bạn bè...

“À, nhân tiện, chúng nó đều ở khu Biệt thự Lai Nhân, cô ở Hoa Bán Lý, có vẻ không tiện lắm, về thời gian có thể thương lượng, chọn khoảng thời gian thuận tiện cho cô.”

“Không sao, tôi có thể đi tàu điện ngầm. Tôi nhớ gần đây có một nhà ga, tôi có thể đi bộ đến đó coi như tập thể dục. Ừm... Tôi có thể làm quen với mấy con vật nhỏ này vài ngày trước khi làm chính thức được không?” Yêu cầu công việc nghe có vẻ đơn giản và thoải mái, Trầm Niệm Từ nhìn cũng rất dễ nói chuyện, nhưng Giang Vãn Linh lại không chắc chắn, cũng cẩn thận với những gì mình nói ra.

Trầm Niệm Từ mỉm cười: “Đương nhiên.”

“Tôi còn một câu hỏi cuối.”

“Cô hỏi đi.”

Giang Vãn Linh đột nhiên quay đầu lại nhìn Dung Lâm.

“Anh là ‘Ngọc Nữ’ à?”

Dung Lâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt có ba phần tò mò, bảy phần chắc chắn, hắn nhịn không được nhéo một cái.

“Bé con, tôi còn đang suy nghĩ khi nào thì ngả bài đây.”

Giang Vãn Linh mỉm cười hất tay hắn ra, vênh mặt lên.

“Ngay từ đầu tôi đã biết là anh, nhưng lại ngại hỏi. Vậy chúng ta chính thức nhận nhau đi, anh Ngọc Nữ.”

Dung Lâm sờ sờ cái đầu nhỏ trước mặt, vừa nhìn thấy cô hắn đã muốn xoa xoa bóp bóp, cảm thấy cô rất đáng yêu, giống hệt như trong tưởng tượng của hắn vậy.

Hai người đã quen biết nhau lâu như vậy, tuy Giang Vãn Linh không hiểu rõ hắn, nhưng Dung Lâm đã sớm nhận ra rằng mình đã yêu tiểu y sĩ đang bảo vệ mình ở phía sau này. Quan hệ của hai người rất tốt, biết rõ hắn đang cạnh tranh bảng xếp hạng với mình, nhưng cô luôn âm thầm giúp hắn, ném đủ loại kỹ năng cứu mạng cho hắn, tính cách vui vẻ, chính trực khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở bên cô hàng ngày.

Đau lòng vì cô đã có bạn trai à? Không, Dung tam thiếu hắn chưa từng thiếu phụ nữ, cho nên hai người chỉ chơi game, cũng không có trao đổi ảnh chụp, hắn sợ ảnh thật không đáp ứng được kỳ vọng của mình sẽ phá hủy tình yêu trong lòng hắn, lại sợ quá phù hợp, hắn không nhịn được lại làm ra chuyện đập chậu cướp hoa cũng không tốt.

“Tiểu Lâu, tôi tên Dung Lâm, về sau nhớ gọi tôi như vậy.”

Sau khi mọi chuyện cơ bản được giải quyết xong, ra khỏi quán cà phê, trời đã gần tối, Dung Lâm đề nghị ba người cùng đi ăn.

Trầm Niệm Từ sớm đã nhìn ra Dung Lâm mắt la mày lém muốn ở một mình với Giang Vãn Linh, cho nên anh ta lập tức từ chối, nói còn có hẹn. Trước khi rời đi, Giang Vãn Linh gọi anh ta lại.

“Anh Trầm, ngày mai tôi qua chỗ anh được không ạ? Anh có gì cần dặn dò nữa không?”

“Đến là được. Nếu có gì thì dặn dò sau cũng được, sau này nói chuyện không cần kính ngữ đâu, chúng ta là bạn bè.”

Giang Vãn Linh ngượng ngùng cười, lịch sự chào tạm biệt rồi lên xe của Dung Lâm.

Dung Lâm giúp cô đóng cửa xe, rồi đi vòng tới ghế lái, đi ngang qua Trầm Niệm Từ, vỗ vai anh ta: “Cảm ơn nha người anh em.”

Trầm Niệm Từ cười không nói, nhìn bọn họ rời đi, khẽ lắc đầu, than thở bạn thân chỉ khiến anh ta thêm phiền phức, rồi lấy điện thoại ra gọi cho tài xế.