Chương 17: Thêm nam chính lên sàn

Đến thành phố S, Giang Vãn Linh bắt taxi về căn hộ, không báo cho Tô Ngự.

Vừa vào cửa, nhìn trong nhà vẫn hệt như lúc cô rời đi. Chiếc tủ quần áo mà cô tức giận làm bừa bộn, lọ kem nền không đóng nắp, giường nệm không ngay ngắn...

Tô Ngự đã không trở lại kể từ hôm đó...

Cô đau lòng ném hành lý lên giường.

Càng nghĩ càng giận, càng giận càng khó chịu, nắm lấy điện thoại.

[Ngọc Nữ, cậu có thể cho tôi số của bạn cậu được không? Tôi muốn thử xem, có cần phỏng vấn không?]

“Tiểu Lâu, nghĩ kỹ rồi à? Để tôi gửi WeChat của anh ấy cho cậu, sau đó gửi luôn số điện thoại của anh ấy.”

“Được, tôi vừa trở về thành phố S. Để tôi liên lạc với bạn cậu trước.”

“Ừm, có gì cứ nói với tôi nhé. Người bạn này của tôi tuy tính tình lạnh lùng nhưng lại rất dễ chơi cùng.”

Giang Vãn Linh nghe xong liền mỉm cười: “Không sao, dù sao tôi chủ yếu chơi với thú cưng của anh ấy.”

“Hahaha, cũng đúng. Buổi tối nói chuyện tiếp nhé. Hiện tại tôi đang ở bên ngoài.”

“Được rồi, tạm biệt, cảm ơn Ngọc Nữ.”

“Vậy tôi cúp máy trước đây.”

Sau khi cúp điện thoại, “Ngọc Nữ Mỹ Nhân” liếc sang một bên, “Anh bạn” trong miệng hắn đang tập trung khắc họa nét mặt trên đầu con búp bê trong tay.

“Cứ bán ‘Cheese’ như vậy à?” Bàn tay cầm con dao khắc không dừng lại, vẫn phác họa chi tiết.

“Thôi đi, cậu có thể chạy theo ‘Cheese’ à, chứ đừng nói tới ‘Pho Mát’ và ‘Phô Mai’, để cậu tự nuôi thành một đống tật xấu à. Tôi tự trả tiền, cứu vớt cậu khỏi cảnh khốn cùng đó, đừng có được voi đòi tiên?” Nói xong hắn lấy bật lửa, châm điếu thuốc.

Người đàn ông này từ nhỏ đã nhận thức rõ ràng về công lực của bạn mình, thậm chí không nhấc mí mắt lên chỉ biết tập trung vào hình khắc trên tay.

“Có đáng tin không, không đáng tin tôi sẽ không cho cậu mặt mũi.”

“Yên tâm đi. Mặc dù chưa từng gặp người thật nhưng tôi chơi chung lâu như vậy. Sớm biết rõ rồi, cậu còn không tin cách nhìn người của tôi à?”

Đặt con dao khắc trên tay xuống, người đàn ông ngẩng đầu lên, mi thanh mục tú*, khóe miệng mỉm cười.

*Mi thanh mục tú: Mi thanh có nghĩa là đường nét lông mày rõ ràng, còn mục tú để nói đến đôi mắt sáng và thanh tú, ý chỉ người đẹp

“Nghe cậu nói vậy tôi càng sợ hơn. Nói thật đi, tại sao cậu lại sắp xếp cô ấy đến chỗ tôi? Nếu cậu muốn tìm việc cho cô ấy thì rất dễ dàng.”

Thả một ngụm khói, “Ngọc Nữ Mỹ Nhân” trợn mắt nhìn đối phương.

“Cậu đó, nếu không có việc gì làm thì chỉ biết ngồi chà nặn tượng, mân mê mấy con búp bê này. Tôi đang cố gắng thêm chút nhân tình ý vị cho cậu đấy, làm một điếu không?” Hắn vừa nói, vừa đưa một điếu thuốc qua.

Người đàn ông nghe xong từ chối cho ý kiến, tháo

bao ngón tay ra, chỉ lau sơ tay, nhận lấy điếu thuốc, đưa lên mũi ngửi, cũng không châm lửa. Điện thoại rung lên, hiển thị một tin nhắn mới, thêm một người bạn WeChat.

[Xin chào anh, xin hỏi nhà anh có thú cưng cần chăm sóc phải không? Tôi được một người bạn giới thiệu tới đây, tôi tên Giang Vãn Linh.]

“Giang, Vãn, Linh.”

“Hả? Giang Vãn Linh là ai?”

Người đàn ông ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Không phải cậu giới thiệu cho tôi sao?”

“Ngọc Nữ Mỹ Nhân” dập điếu thuốc.

“Cô ấy tên Giang Vãn Linh à? Tôi tưởng cô ấy họ Tô.”

“...Tôi càng hối hận hơn. Đáng lẽ tôi không nên đồng ý với cậu.”

“Không, không, không, chúng tôi chỉ chưa hỏi tên nhau thôi. Bình thường chỉ gọi nick trong game.”

“Ồ? Vậy là cô ấy không biết cậu là Dung Lâm à?”