- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chiều Chuộng Em Cả Đời
- Chương 17: Canh hai
Chiều Chuộng Em Cả Đời
Chương 17: Canh hai
Editor: Hana
Đoạn sau của yến hội, cuối cùng Lâm Đồng Duệ cũng tìm được cơ hội kéo Nại Nại ra khỏi đại sảnh.
Ánh trăng tối nay rất sáng, trong trẻo lạnh lùng chiếu xuống hành lang gấp khúc được sơn màu trắng.
Nại Nại nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của ba, mở miệng: “Ba, có gì thì ba nói đi, không cần ấp a ấp úng.”
“Cái kia....Ba muốn nói xin lỗi với con, chuyện để con đi vể giữa chừng đúng thật không phúc hậu.”
“Không sao ạ.”
Nại Nại đã sớm quen với việc ba mẹ thay đổi thái độ xoành xoạch, khi còn bé, món đồ chơi Lâm Tuyết Nhu không cần, Nại Nại lấy chơi, Lâm Tuyết Nhu thấy vậy lập tức giật về, ba mẹ cũng sẽ yêu cầu Nại Nại trả lại cho chị.
Ngay từ đầu, Nại Nại sẽ khóc, sẽ nháo, cô cảm thấy rất tủi thân. Nhưng dần dà, cô đã hiểu trong cảm nhận của ba mẹ, bản thân và chị có địa vị hoàn toàn khác biệt.
“Nại Nại, sao con quen Cố tổng?” Lâm Đồng Duệ sau một phen nói đông nói tây, cuối cùng cũng hỏi đến điểm quan trọng.
Nại Nại nói: “Không thân quen lắm, trước kia bệnh tim của con phát tác, tình cờ anh ấy đã cứu con.”
“À à, vậy....phải cảm tạ người ta cho tốt.”
“Vâng, con đã mời anh ấy ăn cơm rồi.”
Lâm Đồng Duệ khϊếp sợ, Nại Nại đi ăn cơm với Cố Duật Ninh? Phải biết rằng, những người có thân phận địa vị trong giới giải trí muốn mời Cố Duật Ninh ăn một bữa cơm còn không có cơ hội, vậy mà Nại Nại lại thoải mái mời....
“Nại Nại, con đã thân quen với Cố tổng như vậy, con xem, nếu nghiệp vụ của công ty ba có thể hợp tác với tập đoàn Phong Ngu....”
“Ba.” Nại Nại ngắt lời ông: “Trước đó ba nói dẫn con đến tham gia tiệc tối này là bởi con và chị rất giống nhau, đúng chứ?”
Lâm Đồng Duệ hơi sửng sốt, không ngờ Nại Nại lại hỏi như vậy.
“Này...” Ông ấp úng, không biết nên trả lời như thế nào, hình như có hơi trái lương tâm.
“Cho nên, tất cả đồ tốt trên thế giới này đều là của chị gái, cho dù đó là thứ chị vứt bỏ thì cũng không đến lượt con.”
“Con đừng nghĩ như thế.”
Nại Nại lạnh nhạt nói: “Ba, con không giúp ba được, có chuyện gì thì ba đi mời chị gái hỗ trợ đi.”
Cô nhìn Lâm Tuyết Nhu đang trưng ra vẻ mặt thối vì vừa gặp trắc trở: “Xem chị ta có bản lĩnh để giúp hai người giống như hai người vô tư sủng ái chị ta không....”
Nại Nại nói xong, xoay người rời khỏi hành lang gấp khúc.
Lâm Đồng Duệ hít một hơi, không gọi cô lại, để tay lên ngực tự hỏi, có thật là mình thua thiệt Nại Nại không?
Lâm Tuyết Nhu đi đến cạnh ba, oán độc liếc mắt nhìn Nại Nại một cái, nói: “Ba, ba nhìn nó kìa, nó cũng quá kiêu ngạo, nghĩ có Cố Duật Ninh chống lưng thì lập tức hếch mặt lên trời. Chúng ta về nói cho mẹ, tháng sau không cho nó tiền sinh hoạt nữa, xem nó còn kiêu ngạo được không!”
“Im miệng!” Lâm Đồng Duệ khiển trách Lâm Tuyết Nhu một câu: “Còn không phải là vì con à!”
Lâm Tuyết Nhu chưa từng bị ba mắng, vẻ mặt khó tin nhìn ông, đau buồn nói: ”Ba, sao ba lại giúp nó mà không giúp con....”
Lâm Đồng Duệ không để ý đến cô ta nữa, rời khỏi đại sảnh yến hội.
Lâm Tuyết Nhu nhìn Nại Nại trong đại sảnh, bắt đầu từ khi nào mà con nhỏ trước giờ chưa từng có cảm giác tồn tại, vậy mà lại bắt đầu vươn móng vuốt phản kháng?
Cô tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
*
Buổi tối, Cố Duật Ninh đưa Nại Nại về trường.
Dọc theo đường đi, Nại Nại có vẻ muốn nói lại thôi, liếc nhìn anh mấy lần liền.
Cố Duật Ninh ngồi trên ghế của xe Lincoln, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cô gái bên cạnh câu nệ và nội tâm hoảng hốt.
“Em muốn nói gì?” Anh mở miệng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
“Chính là em không biết vì sao Cố tiên sinh ngài lại phải giúp đỡ em.” Nại Nại khẽ cắn môi, nói: “Những lời đồn đãi bên ngoài em có nghe thấy, Cố tiên sinh ngài chưa bao giờ như vậy....với người khác.”
Nếu anh là hoa hoa công tử phong lưu xấu xa thì Nại Nại có thể biết người này muốn cái gì, nhưng Cố Duật Ninh lại giữ mình trong sạch, chưa bao giờ dính vào mấy quy tắc ngầm trong giới giải trí.
Trong lúc nhất thời, Nại Nại....cũng khá hoang mang.
Trong lòng Cố Duật Ninh sáng như gương, hiểu ra cô gái nhỏ này lại bắt đầu soạn ra kịch bản vớ vẩn trong đầu.
Anh mở mắt, nghiêng người chậm rãi lại gần cô.
Cô gái nhỏ búi một cục trên đầu, thân mình nhỏ gầy rụt lại trong áo vest của anh, làn da trắng sáng như tuyết.
Đối mặt với cảm giác áp bách của Cố Duật Ninh, cô vô thức ngả người về sau, cái ót dựa vào cửa kính xe.
Cố Duật Ninh nhìn gương mặt của cô gái nhỏ, bởi vì bị bệnh nên tái nhợt, nhưng cũng vì thế nên lại mang vẻ yếu đuối dễ bị bắt nạt.
Anh vươn đầu ngón tay nâng cằm cô lên: “Cảm thấy mình khá đẹp?”
Nại Nại thành thật gật đầu: “Vâng.”
Cố Duật Ninh bị cô chọc cười, trong tâm càng thấy thú vị, thuật thể vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô: “Xinh đẹp đến nỗi....đủ để anh yêu thích?”
Hai má của Nại Nại đỏ bừng, đẩy tay Cố Duật Ninh ra, nói: “Cố, Cố tiên sinh, mời anh tự trọng.”
Cố Duật Ninh thấy vành tai của cô gái nhỏ đều nhiễm sắc hồng, nũng nịu đáng yêu cực kỳ.
Cô thấy anh nói: “Bây giờ em còn chưa tiến vào giới giải trí, cho dù có vào thì anh cũng sẽ không làm thế.”
Cố Duật Ninh nhướng mi: “Trong vòng luẩn quẩn này, không sạch sẽ như em nghĩ đâu.”
Nại Nại kiên trì: “Ít nhất, cũng còn một người sạch sẽ tồn tại chứ.”
Ví dụ như, cái người mà cô giấu trong lòng kia.
Cố Duật Ninh nghe cô nói vậy, tâm tình hòa hoãn rất nhiều.
Anh quá hiểu, đứa nhỏ từ bé đã chịu khổ chịu nhục thì chỉ cần cho nó một chút ngon ngọt liền dễ dàng khiến bọn nó lầm đường lỡ bước. Chỉ có tâm trí của ai đủ kiên định mới có thể nhìn thấy ánh sáng tương lai....sáng trong ánh trăng.
Ý cười bên miệng anh càng sâu, dí dí cái trán Nại Nại, nói: “Rốt cuộc trong não em nghĩ cái gì thế, anh có hứng thú với em? Này, em đã thành niên chưa vậy?”
Nại Nại nhìn nụ cười của Cố Duật Ninh như vừa thực hiện được trò đùa giai là biết mình bị anh giỡn, trong lòng thờ phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy.....
Sao anh lại hư như thế!
Còn hư hơn Cố Bình Sinh, khó trách Cố Bình Sinh nhắc đến anh mình đều luôn có vẻ mặt không phục.
“Anh....sao anh không thể có hứng thú với em?” Nại Nại ưỡn ngực, cô cảm thấy mình cũng không kém lắm.
“Gầy như cái sào trúc ý.” Cố Duật Ninh ghét bỏ nhìn cô: “Nữ minh tinh dưới trướng anh tùy tiện lấy một người đều có vị phụ nữ hơn em.”
Nại Nại bĩu môi, nhìn ra cửa sổ, không phản ứng anh nữa.
“Chính là vô tình gặp gỡ, thuận tay giúp một phen thôi.” Cố Duật Ninh giải thích: “Con đường sau này, em phải tự đi, anh sẽ không giúp em cái gì nữa.”
Nghe anh nói vậy, Nại Nại thầm thở dài nhẹ nhõm.
Cô cũng không phải con ngốc, cô cực kỳ hiểu trên thế giới này không có tình yêu không đòi hòi đền đáp. Cái yêu của ba mẹ với cô còn không thể vô cầu lợi lộc, huống chi là người xa lạ.
Sau chuyện này, vốn dĩ Nại Nại cho rằng mẹ Thư Ninh sẽ cắt đứt tiền sinh hoạt của cô, lại không ngờ đến cuối tháng không chỉ gửi tiền sinh hoạt đúng hạn mà còn nhiều thên hai ngàn tệ.
Ngay từ đầu, Nại Nại còn tưởng gửi nhầm, cô lấy bill xác nhận tài khoản gửi tiền cho mình chính là của mẹ.
Cô gọi điện thoại cho mẹ, thế mà thái độ của mẹ hoàn toàn khác trước, dùng một loại giọng điệu cực kỳ kiên nhẫn và dịu dàng quan tâm hỏi han việc học tập và sinh hoạt của cô, lại hỏi cô có phát bệnh không....Nại Nại cúp máy, vẻ mặt nhàn nhạt.
Không biết vì sao mẹ đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng điều duy nhất cô biết là:
Chỉ có khi nào cô mạnh mẽ tự tin đối mặt với thế giới này, thì thế giới này mới không biến cô thành kẻ yếu.
Cuối tuần, Nại Nại đồng ý lời mời của Quan Sơn, đến thử vai cho nữ chính bộ phim chiếu mạng thanh xuân vườn trường kia.
Những cô gái đến đây thử vai, trên cơ bản cũng chưa có danh khí, có nghệ sĩ tuyến 18, cũng có một ít hotgirl, bác chủ mỹ trang (mỹ phẩm và trang điểm) vân vân.
Từ đó có thể thấy đúng là bộ phim này được đầu tư ít, thù lao đóng phim chắc cũng sẽ không cao.
Đối với Nại Nại mà nói, hiện tại chính là giai đoạn tích lũy kinh nghiệm, cô chỉ chọn kịch bản và đạo diễn, chọn những bộ phim có thể giúp cô tiến bộ trưởng thành. Về phần thù lao đóng phim nhiều hay ít, không phải điều quan trọng nhất.
Nại Nại ngồi cũng mấy hotgirl trong phòng nghỉ chờ thử vai, thuận tiện mở kịch bản ra, đọc thuộc nội dung lát nữa thử vai.
Đúng lúc này, cạnh cửa bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao, Nại Nại ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Tuyết Nhu đi đến.
Nhìn dáng vẻ này, chị ta cũng muốn đến thử vai nữ chính.
Nhân viên đoàn phim vừa thấy Lâm Tuyết Nhu đến, đôi mắt sáng rực, không ngờ bộ phim chiếu mạng ít vốn này vậy mà có thể mời minh tinh thực sự. Bọn họ cung kính mời Lâm Tuyết Nhu vào phòng nghỉ, đưa cho cô ta kịch bản để cô ta đọc.
Đi cùng Lâm Tuyết Nhu là hai trợ lý, giúp cô ta xách quần áo, lại khuấy cà phê cho cô ta, thanh thế rất lớn.
Trong đó có một trợ lý hỏi nhà làm phim: “Chị Tuyết Nhu của chúng tôi tới, còn cần thử kính sao?”
Nhà làm phim khó xử nhìn các cô gái trong phòng chờ, cười nói: “Chị Tuyết Nhu, ngài đừng để ý, quá trình cơ bản vẫn nên làm một chút.”
Lâm Tuyết Nhu duỗi người, nói: “Vậy thử đi, tới cũng tới rồi, không thử một chút thì sao cam tâm chịu thua.”
Khi cô ta nói lời này, còn liếc mắt nhìn Nại Nại đầy thâm ý.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chiều Chuộng Em Cả Đời
- Chương 17: Canh hai