Editor: Hana
Lâm Đồng Duệ đã ở phòng chờ nơi tổ chức tiệc tối Tân Quang, chờ Nại Nại đến.
Công ty của ông vốn kinh doanh phương diện phát hành đĩa nhạc, mấy năm nay cũng bắt đầu lội sâu vào giới giải trí, hướng tới chuyển hình thành công ty giải trí để bồi dưỡng nghệ sĩ của chính mình.
Lâm Tuyết Nhu chính là nghệ sĩ tốt nhất có thể lấy ra, trừ cái này ra, cũng có một ít minh tinh tuyến 18 và bộ phận người tham gia nhiều gameshow, nhưng cũng không thể lên nổi mặt bàn.
Tuy rằng quy mô công ty không tính là nhỏ nhưng dã tâm của Lâm Đồng Duệ không nhỏ, lần này tham gia tiệc tối chính là hy vọng có thể mở đường nổi tiếng cho công ty, mở rộng càng nhiều nhân mạch (mối quan hệ), nếu có thể lọt vào mắt những công ty lớn, được hợp tác với đại ngưu trong ngành sản xuất trong nước, đương nhiên sẽ rất tốt.
Người có địa vị lớn nhất trong tiệc tối này, chính là Cố Duật Ninh của tập đoàn Phong Ngu.
Nhưng mà, ông cũng không có can đảm trông cậy vào việc có thể dính chút tí tẹo chỗ tốt của vị này, nếu thật sự có thể dính vào....cho dù là sợi tóc cũng đủ để ông ta ăn cả đời.
Vốn dĩ Lâm Đồng Duệ muốn mang Lâm Tuyết Nhu đến, dù sao cũng là nghệ sĩ tốt nhất của công ty, mức độ nổi tiếng, mang theo con bé thì mình cũng nở mày nở mặt.
Thế nhưng Lâm Tuyết Nhu và vợ ông Thư Ninh đều là đầu óc cổ hủ, ánh mắt thiển cận, khinh thường tham gia các loại tiệc tối giao tế này.
Lâm Đồng Duệ chỉ có thể lấy lui làm tiến, để con gái thứ hai Nại Nại đến, tốt xấu....con gái nhỏ vẫn có tám phần giống Lâm Tuyết Nhu, ít nhất sẽ khiến những đối tác làm ăn kia sẽ chỉ cảm thấy “nữ minh tinh” bên cạnh ông có gương mặt thật quen.
“Đi đến đâu rồi?” Lâm Đồng Duệ gọi điện thoại cho trợ lý Hoàng.
“Đang ở đường Minh Khải, trên đường hơi kẹt xe.” Trợ lý Hoàng nói: “Nửa giờ nữa sẽ đến.”
“Nại Nại thế nào?”
Trợ lý Hoàng nhìn nhị tiểu thư qua kính chiếu hậu, cô mặc chiếc váy xinh đẹp màu vàng kim, an an tĩnh tĩnh mà ngồi bên cửa sổ.
Giữa trán treo vài sợi tóc mái, đôi con ngươi trong sáng hơi hơi nhướng lên, cánh môi hồng nhuận, lông mi tinh mịn cong vυ"t.
Ánh đèn nê ông ở ngoài cửa sổ chiếu lên đầu cô....
“Nhị tiểu thư, đêm nay nhất định sẽ kinh diễm.”
Lâm Đồng Duệ cúp điện thoại, lại nhanh chóng nhận được cuộc gọi của Lâm Tuyết Nhu –“Ba, ba đến nơi tổ chức tiệc tối rồi sao?”
“Tới rồi.”
“Vâng, khảng mười phút nữa con sẽ đến.”
“Cái gì? Tuyết Nhu con muốn đến đây? Không phải con nói không muốn tới sao?”
“Đúng rồi, ba, chính là con muốn cho ba một kinh hỉ đó.” Ở đầu bên kia điện thoại, Lâm Tuyết Nhu cười hì hì nói: “Con có thể tới chứ.”
“Cái này.....ba đã gọi em gái con.”
“Bảo nó về đi.” Lâm Tuyết Nhu thoải mái nói: “Chẳng lẽ, ba muốn mang nó đi, không muốn mang con đi sao?”
“Ba không có ý này.” Lâm Đồng Duệ rất khó xử: “Nó đều đã tới rồi.”
“Ba, thân thể của em gái vốn dĩ không tốt, ba bảo nó đến tham gia tiệc tối, ngộ ngỡ ngất xỉu trong yến hội, hoặc bệnh tim phát tác thì chẳng phải ngài sẽ mất mặt sao....”
“Khụ, chắc....không đến mức đó đâu.”
“Dù sao thì con cũng sắp tới rồi, nếu ba không đồng ý thì con sẽ tự tới tham gia yến hội.”
“Tuyết Nhu, đừng tùy hứng!”
“Không hề, Lâm Nại Nại mới tùy hừng, đi tham gia yến hội với ba sau lưng con, nếu mẹ mà biết thì nhất định sẽ mắng nó!”
Lâm Đồng Duệ rối rắm một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói: “Được rồi, vậy còn đến đây đi, ba sẽ bảo em con về.”
“Vâng! Cảm ơn ba! Yêu ba nhiều!”
Lâm Đồng Duệ thở dài một hơi, quay đầu gọi điện thoại cho trợ lý Hoàng.
*
Trợ lý Hoàng chờ chiếc xe phía trước chậm rãi chuyển động, thường thường nhìn Lâm Nại Nại qua gương chiếu hậu.
“Nhị tiểu thư, khẳng định cô có thể ra mắt.”
“Chú Hoàng, cảm ơn cát ngôn của chú.” Nại Nại mỉm cười nhìn ông.
“Phải dưỡng thân thể cho tốt, ngủ sớm dậy sớm đừng thức đêm, thân thể mới là tiền vốn.”
“Vâng! Cháu sẽ!”
Điện thoại của trợ lý Hoàng vang lên, ông đeo tai nghe, tiếp máy.
“Sao lại thế, Lâm tổng, sao đột nhiên hủy bỏ....chỗ tôi đang kẹt xe.”
Trợ lý Hoàng nghe Lâm Đồng Duệ nói tiệc tối sẽ hủy bỏ, có chút nóng nảy: “Tôi....sẽ đi đường tắt, khẳng định có thể vượt qua!”
“Không phải....Lâm tổng, dù sao cũng phải có lý do chứ, nhị tiểu thư đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, ngài nói hủy bỏ liền hủy bỏ....”
“Được rồi, tôi đã biết Lâm tổng, tôi...đưa nhị tiểu thư về.”
Nại Nại nhìn trợ lý Hoàng qua gương, hỏi: “Chú Hoàng, ba cháu nói gì thế?”
Trợ lý Hoàng khẽ thở dài, nói với Nại Nại: “Lâm tổng nói, chị gái cháu muốn tới, bên cháu....lâm thời hủy bỏ, sẽ không đến nữa.”
Trong mắt Nại Nại xuất hiện mất mát không thể che giấu: “Chị gái...không phải nói không đi sao?”
Trợ lý Hoàng thực bất đắc dĩ, ông rất hiểu dụ.c vọng chiếm hữu của đại tiểu thư Lâm Tuyết Nhu, hơn phân nửa là nghe nói Nại nại muốn đi tham gia tiệc tối nên trong lòng tức tối.
Từ nhỏ đến lớn chính là như vậy, cô thích gì thì Nại Nại quyết không thể sờ chạm, thậm chí kể cả đồ mình không cần thì cũng sẽ không cho Nại Nại.
Trong mắt trợ lý Hoàng đều chua xót, càng miễn bàn đến trong lòng Nại Nại có bao nhiêu khổ sở.
Vốn ngay tử đầu cô cũng không ôm mong chờ, là ba thề son thề sắt nói đây là cơ hội ngàn năm có một, có thể quen biết rất nhiều đạo diễn nổi tiếng, có thể nghe bọn họ nói những chuyện trong giới giải trí thì tương lai sẽ có lợi, xin cô tham gia.
Nại Nại tỉ mỉ ăn mặc cho bản thân, mang tâm tình vui vẻ đi, cũng không ngờ nửa đường bị Lâm Tuyết Nhu chặn đứng, sao trong lòng cô có thể vui vẻ?
Nhóm chat trên WeChat nảy ra một tin nhắn, mấy bạn cùng phòng còn đang hưng phấn thảo luận, hỏi Nại Nại ở đó gặp minh tinh nào, có thể xin chữ ký không, có thể chụp ảnh chung không.
Nại Nại tắt máy, ánh mắt có chút chua xót.
Trợ lý Hoàng đã quay xe đi về rồi, Nại Nại không muốn về ký túc xá bây giờ liền nói với ông: “Chú Hoàng, chú để cháu xuống ở ven đường đi, cháu đi bộ về trường học.”
“Như vậy đâu có được.”
“Yên tâm đi chú, con đường này cháu đã thuộc lòng rồi.”
“Nhưng mà.....”
“Chú Hoàng, để cháu xuống đi.”
Trợ lý Hoàng liếc mắt nhìn cô một cái, đôi mắt của cô gái nhỏ đã đỏ bừng.
Ông biết cô không muốn về sớm, một mặt chật vật này tất nhiên không muốn để những bạn học đại học mới quen cùng phòng nhìn thấy.
Trợ lý Hoàng dừng lại ở con đường Xuân Giang náo nhiệt để Nại Nại xuống xe: “Sớm về đi nhé, đừng muộn mà còn ở bên ngoài đi dạo.”
“Vâng.”
*
Nại Nại đứng trước tủ kính phản quang, nhìn bản thân trong gương, dáng người gầy yếu, giày cao gót lấp lánh, phối với một thân váy xinh đẹp màu vàng kim.
Giống như cô bé lọ lem bị bỏ quên, nhếch nhác thảm hại.
Cô đi vào một góc không người trong quán cà phê, ngồi xuống, trong lòng không cam tâm, gọi điện thoại cho Lâm Đồng Duệ.
Bên Lâm Đồng Duệ đã vang lên tiếng nhạc, hết sức ồn ào, chắc tiệc tối đã sắp bắt đầu rồi.
“Nại Nại, về chưa?”
“Ba, chị gái muốn tham gia thì con sẽ không thể tham gia sao?”
“Đừng vô cớ gây sự, con phải hiểu cho chị con chứ, dù sao hiện tại sự nghiệp của nó đang trong thời kỳ mấu chốt.”
“Có phải toàn bộ những thứ tốt nhất trên thế giới đều phải dành cho chị?”
“Con nói cái gì thế, chiếc váy kia không phải làm theo số đo của con sao? Sau này có tham dự trường hợp khác thì cũng có thể mặc thôi, cũng tốt hơn mấy bộ quần áo không ra hồn kia của con!”
Nại Nại gắt gao túm chặt váy, hận không thể cởi nó ra thiêu hủy!
Thật sự coi cô là ăn xin sao, một cái váy...A.
*
Cố Duật Ninh ngồi trên chiếc Lincoln dài màu đen, trợ lý Chu ngồi bên cạnh lải nhải hỏi: “Tiểu thư Giang Thi Đình gọi tới hỏi tiệc tối Tân Quang này ngài có mang theo bạn nữ không, nếu như không có....”
Cố Duật Ninh nói: “Chối.”
“Phong Ngu chúng ta vừa ký hợp đồng với Hứa Mạn Phàm, tiệc tối này ngài có lộc đấy nhé, đi vào cùng cô ta cũng rất hợp.”
Cố Duật Ninh nhắm mắt lại, đưa tay lên day day mi tâm, phiền chán: “Tôi rất thiếu phụ nữ?”
“Ôi tam gia ngài muốn bạn gái kiểu gì, chẳng phải chỉ là một câu nói thôi sao? Nhưng mà trường hợp này không mang theo một ai, hình như có hơi.....cô đơn lẻ bóng.”
Bỗng nhiên, trái tim Cố Duật Ninh co rút thật mạnh, mắt trái lại đỏ.
Trợ lý Chu: “Phi phi phi! Tôi không nói nữa, tam gia ngài đừng khóc, ngài không cô đơn, ngài không hề cô đơn chút nào!”
Cố Duật Ninh đẩy bàn tay đang đến gần của trợ lý Chu ra, mở mắt trái, nói với lái xe quay đầu: “Đến đường Xuân Giang đón một người.”
Anh nhìn thấy cô gái nhỏ kia ngồi một mình trong một góc của quán cà phê, ngồi đó gϊếŧ thời gian khiến trái tim anh đau run rẩy.
Trợ lý Chu khó hiểu: “Đã lúc này rồi mà ngài còn phải đi đón ai?”
“Bạn nữ của tôi.”
*
Lâm Tuyết Nhu khoác tay ba đi vào sảnh lớn của tiệc tối Tân Quang.
Người trong sảnh cũng không ồn ào như tưởng tượng của cô ta, người đông nghìn nghịt. Sảnh lớn có thể chứa nghìn người nhưng ở đây cùng lắm trên dưới 100 người tới, trông rất thưa thớt, ba năm người tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm.
Tuy ít người, nhưng tuyệt đại đa số đều là gương mặt thân quen, có ảnh đế thường xuyên xuất hiện trên TV, nghệ sĩ diễn viên đều tham dự.
Còn có không ít người là đạo diễn nổi danh, danh tiếng bảo chứng phòng bán vé.
Lâm Tuyết Nhu bắt đầu thầm than, may mắn cô ta đến đây, nếu để Lâm Nại Nại chiếm tiện nghi thì không biết cô ta hối hận biết bao nhiêu!
Trong bầu không khí sang trọng này, có vẻ Lâm Tuyết Nhu đã quăng “phẩm cách thanh cao” của cô ta ra sau đầu, cực kỳ muốn kết giao nhận thức những gương mặt nổi tiếng này.
Nhưng mà, mỗi khi cô ta lấy dũng khí chủ động bắt chuyện thì hình như mấy nghệ sĩ nổi tiếng đó không phải khôn ngoan bình thường, khách sáo nói hai câu rồi lập tức đi ra chỗ khác.
Cuối cùng, Lâm Tuyết Nhu chưa thể làm quen với ai.
Thực ra cũng không phải bọn họ cố ý nhằm vào cô ta, mà là.....mỗi khi Lâm Tuyết Nhu cong môi cười đều viết rõ 4 chữ “Nịnh nọt xu nịnh”.
Nhưng người này đều là tiền bối lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, sao có thể không nhìn ra?
Đối với những nghệ sĩ tuổi còn nhỏ liều mạng muốn bò lên trên, nhóm tiền bối đều kính nhưng không gần gũi.
Thứ nhất là không thích, thứ hai là không muốn bị cọ nhiệt. Những người đó làm việc không có nguyên tắc và điểm mấu chốt, ai biết một ngày nào đó có đạp lên đầu ngươi để thượng vị không.
Lâm Tuyết Nhu vị vắng vẻ mấy lần, trong lòng cũng dần hiểu rõ, quay về cạnh ba, nói: “Con thật sự không thích tham gia yến hội như thế này, ai ai cũng a dua nịnh hót, thật không có tinh thần phấn đấu, giới diễn viên là dựa vào thực lực mới có thể đứng trên đỉnh cao!”
Lâm Đồng Duệ vỗ bả vai cô ta: “Ba biết con có chí khí của mình, khinh thường cách đi cửa sau này nọ, cho nên trước đó mới nghĩ để em gái con đến tham dự, cho nó chút cơ hội.”
“A, để cho nó đến, lễ tiết gì nó cũng không biết, gặp nhiều minh tinh như này chắc chắn sẽ bu lên như ruồi bọ, chỉ sợ sẽ khiến ba bị mất mặt thôi.”
Lâm Đồng Duệ cười cười, không nói.
Bên Lâm Tuyết Nhu không phải bị vắng vẻ hoàn toàn, vẫn có người chủ động bắt chuyện với cô ta, nhưng đều là tiểu minh tinh tuyến 18 và diễn viên hạng ba, hoặc mấy đạo diễn kém nổi.
Đối với bọn họ, thái độ của cô ta cũng ngạo mạn giống mấy người tai to mặt lớn đối xử với cô ta, một cỗ thanh cao toàn bộ xuất ra.
“Là tiểu thư Lâm Tuyết Nhu sao?”
“Đúng vậy.”
“Tôi cực kỳ thích cô, vẫn nghĩ muốn hợp tác với cô, đây là danh thϊếp của tôi.” Một đạo diễn trẻ tuổi đưa cho cô ta danh thϊếp.
Lâm Tuyết Nhu chưa vội nhận, hỏi: “Anh quay chụp cái gì?”
“Cá nhân tôi tương đối am hiểu quay phim nghệ thuật.”
“À, nhưng mà không ai thích xem thể loại này.”
“Ách.” Đạo diễn trẻ xấu hổ cười cười, bổ sung: “Cái đó....gần đây tôi có kế hoạch quay một bộ phim vườn trường, nếu tiểu thư Lâm Tuyết Nhu ngài ra mắt với bộ phim vườn trường thì tôi muốn hỏi ngài có hứng thú đóng vai nữ chính trong phim tôi không?”
Lâm Tuyết Nhu hất cằm, giống một con khổng tước kiêu ngạo, khinh mạn nói: “Chuẩn bị đầu tư bao nhiêu?”
“Đầu tư chắc sẽ không nhiều lắm, đây là phim chiếu mạng...”
Lâm Tuyết Nhu thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, cười đều: “Anh biết tên của tôi không?”
“Lâm Tuyết Nhu.”
“Đúng vậy, tôi tên là Lâm Tuyết Nhu, không phải mấy hotgirl hạng ba nào đó.”
Sắc mặt của đọa diễn trẻ kia trầm xuống, giận dữ bỏ đi.
Lâm Tuyết Nhu còn cằn nhằn tiếp: “Vậy mà lại để mình diễn phim chiếu mạng....chăng ra sao cả.”
Lâm Tuyết Nhu chán muốn chết, lại cảm thấy giới giải trí hiện tại thật dơ bẩn vẩn đυ.c, để duy trì phẩm cách cao ngạo của mình thật sự rất khó.
Người thanh cao, nhất định có thể chịu được tịch mịch, hoa mai thơm ngát nở rộ trong thời tiết lạnh giá, cô ta nhất định có thể gặp được người chân chính u mê mình, thưởng thức con người mình.
Bên nhóm người nổi tiếng lại đang thảo luận khi nào Cố Duật Ninh tới.
“Tiệc tối đã được một nửa, sao còn chưa đến?”
“Các cô cũng biết tính tình của vị tam gia kia mà, tới hay không còn chưa chắc.”
“Nhất định sẽ tới, nghe nói tập đoàn Phong Ngu muốn ký thêm người, tiệc tối lần này có không ít người mới đang chờ tam gia đến chọn kìa.”
“Thiệt hay giả?”
“Nếu có thể được tam gia nhìn trúng, vào tập đoàn Phong Ngu, đã có thể không cần lo lắng tiền đồ sau này rồi.”
“Tôi đi dặm lại lớp trang điểm đã, nói không chừng người ta thật sự tới.”
“Tới thì cũng không chọn cô đâu, dặm cái gì.”
“Thế cũng chưa chắc, anh ta chưa bao giờ mang bạn nữ đến bất cứ yến hội nào, ngốc cũng biết lát nữa có phần khiêu vũ hữu nghị nha, bạn nhảy phải chọn ở hiện trường, nếu anh ta cảm thấy tôi nhảy đẹp liền ký hợp đồng với tôi thì sao?”
“Ha hả.”
“Nằm mơ.”
*
Lâm Tuyết Nhu yên lặng đi tới cửa sổ, nhìn đóa thủy tiên đón gió nở nộ bên ngoài.
Dù Cố Duật Ninh của tập đoàn Phong Ngu muốn tự mình chọn người mời thì ai có thể có tư cách trở thành bạn nhảy cảu Cố Duật Ninh hơn Lâm Tuyết Nhu cô?
Cô cảm thấy, bản thân khổ luyện nhiều năm chính vì chờ đợi hôm nay.
Người chân chính thường thức mình, có sẽ sắp đến rồi.
_________
Pass chương 16: coduatninh