Bachgiatrang.com
Beta: Tá Đằng Yến Tử
Trong lúc Nguyên Họa ngẩn ngơ đã thấy mình đứng ngoài cửa, buồn bực nhìn qua A Hoài đang trợn mắt nhìn mình.
Nhớ tới bộ dạng ngốc nghếch lúc nãy của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên. Lập tức bỏ chạy lấy người: “Chị A Hoài, em có việc đi trước, em đi nha.”
A Hoài vừa định dặn dò công việc chỉ kịp thấy người ta như một làn khói chuồn mất, lắc đầu quay về văn phòng mình.
Nguyên Họa bước vào thang máy, cảm thấy rối rắm, nếu không phải tầng này rất cao, nàng chắc chắn tình nguyện đi thang bộ cũng không muốn bước vào thang máy.
Trong trạng thái choáng váng mơ hồ đi ra khỏi cao ốc công ty Từ thị, cầm điện thoại gọi cho Từ Kiều, hẹn người ta ra ngoài.
“A Kiều a!” Vừa nhìn thấy Từ Kiều liền cọ lên người người ta.
“Mày có thấy tởm không a? Tránh ra tránh ra.” Vẻ mặt Từ Kiều ghét bỏ đẩy đứa đang dính trên người mình ra.
“A Kiều, sao mày đối xử với tao như thế, tao yêu mày như vậy.” Nguyên Họa vừa nói vừa lén nôn mửa vì lời nói của mình.
Từ Kiều lại biểu hiện đây không sợ nói: “Tao không yêu mày, làm sao bây giờ?”
Nguyên Họa trừng mắt liếc Từ Kiều đang cười ha hả, hận không thể tát hai cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng, thật sự là vẻ mặt khinh người. Đương nhiên ý nghĩ thô bạo này chỉ có thể suy nghĩ trong lòng.
Vì vận mệnh bi thảm của mình mặc niệm ba giây, từ nhỏ đến lớn toàn bị Từ Kiều ức hϊếp.
“Từ Kiều, mày chờ đó, tao sẽ làm cho mày một lòng một dạ yêu tao. Đến lúc đó mày cầu xin tao, tao sẽ vứt bỏ mày.” Người ta Nguyên Họa hù dọa nói.
“Ai nha nha nha, tao sợ quá a, đến lúc đó mày đừng bỏ tao, mày bỏ tao thì tao và con chúng ta nên làm sao bây giờ?”
“A Kiều, mày thật đê tiện. Hai nữ nhân làm sao sinh được đứa nhỏ, mày đừng nghĩ cho tao mang nón xanh*.”
* mang nón xanh: chiều cao tăng vài cm =)) -> bị cắm sừng.
“Mày nhìn lại mày đi, ôi chao… nón xanh của tao mày xứng đáng đội sao?” Lời này làm Nguyên Họa tức giận đến đau thắt lưng.
Nguyên Họa cùng Từ Kiều cãi nhau như vậy từ nhỏ đến lớn, nhưng hai người chưa bao giờ trở mặt nhau, đúng là kỳ tích. Đồng thời càng cãi tình cảm càng càng tốt.
Nguyên Họa và Từ Kiều hai oan gia cãi cuối cùng cũng mệt mỏi, kéo tay nhau đi đến quán đã đặt trước bắt đầu đại nghiệp của mình.
Hai người này đúng là khi ăn không cần hình tượng a, tuy rằng bản thân chính là lưu manh, một chút hình tượng thục nữ đều không có.
Nguyên Họa cầm lấy bia uống thật vui vẻ, Nguyên Họa thích nhất là quán ăn thế này, nguyên nhân thứ nhất vừa nói qua, là ăn không cần quan tâm hình tượng, thứ hai, bia rượu có thể uống thỏa thích, quan trọng nhất là nguyên nhân thứ ba, đồ ăn ngon lại tiện lợi!
Nguyên Họa uống đã đời bắt đầu choáng váng, cô nhóc này hoàn toàn quên mất sự kiện mình ngày mai phải đi làm.
Hiện tại đang vui vẻ nên cứ uống, cái gì đi làm a, đã quên đến chín tầng mây. Từ Kiều cùng Nguyên Họa thỏa thích uống rượu, uống đến hai người sắp chịu không nổi nữa mới bắt xe về nhà Nguyên Họa, đứa con hư đốn Nguyên Họa này nghĩ mẹ không có ở nhà liền không biết kiêng nể gì. Ở bên ngoài uống nhiều như vậy thì thôi, dưới lầu lại mua thêm một ít rượu và thức ăn cùng Từ Kiều uống không say không về.
Cuối cùng hai người đều say, nằm trên ghế sô pha ngủ, hậu quả chính là đến giữa trưa hôm sau mới mơ màng tỉnh lại, hơn nữa hoàn toàn quên mất chuyện hôm nay mình phải đi làm.
Bên kia A Hoài lo lắng, gọi điện thoại mấy lần đều tắt máy, điện thoại trong nhà gọi cũng không được.
Về phần điện thoại ở nhà Nguyên Họa vì sao không gọi được, cái này là do công lao của bạn học Từ Kiều của chúng ta, lúc sáng Từ Kiều bị tiếng chuông đánh thức, dưới cơn thịnh nộ rút dây điện thoại ra. Làm cho A Hoài đến giữa trưa cũng không liên hệ được Nguyên Họa.
Nguyên Họa vào phòng tắm vệ sinh một lần mới thanh tỉnh hẳn, đi vào phòng ngủ sạc pin điện thoại, khởi động máy, vừa khởi động máy liền nhận được vài tin nhắn, chủ yếu là một vài người bạn gửi lời hỏi thăm.
Mở ra một cái tin nhắn lạ, nội dung chính là “Nguyên Họa, em không muốn đi làm a, mấy giờ rồi còn chưa xuất hiện?” Nguyên Họa nhìn chằm chằm điện thoại di động nửa ngày mới hoàn hồn, đen mặt chạy ra khỏi nhà, làm Từ Kiều người ta sợ đến mất hồn, còn nghĩ Nguyên Họa bị trúng tà.
Thời điểm Nguyên Họa bắt xe đến công ty, A Hoài nghe xong Nguyên Họa kể lại thiếu chút nữa bị Nguyên Họa làm tức chết.
Thì ra Nguyên Họa uống say quên chuyện mình phải đi làm, thế giới này tại sao lại có người ngốc như Nguyên Họa? A Hoài thật sự không thể tưởng tượng nổi.
“Em còn biết đến, lát nữa nếu bị đuổi việc, em ngồi đó khóc đi.” A Hoài khinh bỉ nói với Nguyên Họa, nàng quả thật không muốn can thiệp a, tại sao phải xen vào chuyện của một tên ngu ngốc không biết sống chết a.
“Chị A Hoài, em biết sai rồi.” Lúc này ăn nói khép nép thừa nhận mình sai mới là việc quan trọng.
A Hoài bất đắc dĩ nhìn Nguyên Họa, người ta cục phiền Giám đốc Phan giao cho mình.
Không có cách nào đành phải kiên trì chịu đựng, kéo Nguyên Họa hướng phòng Tổng Giám đốc đi, cái dáng đi kia giống như Hồng quân công nông Trung Quốc làm nhiệm vụ bất khả thi. Hiên ngang lẫm liệt a, kỳ thật trong lòng thấp thỏm bất an.
A Hoài tượng trưng gõ hai cái “cốc cốc” lên cửa phòng Tổng Giám đốc, lúc này, nàng không biết có bao nhiêu khao khát Tổng Giám đốc không có trong phòng.
Đương nhiên Nguyên Họa sau lưng nàng cũng nghĩ vậy, nhưng đời không như là mơ, phải không?
“Mời vào.” Cùng là âm thanh dễ nghe giống lần trước, nhưng hai người lúc này không có tâm trạng nghe âm thanh này rốt cuộc có bao nhiêu êm tai, ngược lại nghe như tiếng ma quỷ.
Hai người đều lo sợ bước chân vào văn phòng Từ Tử Kỳ. Từ Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn một chút, lại cúi đầu. Cô không có ý muốn nói chút nào, làm nghẹn chết hai người đang đứng. Cuối cùng vẫn là A Hoài nói trước: “Tổng Giám đốc, ừ thì, Nguyên Họa. Tôi mang cô ấy đến rồi, cô xem….”
“Ừ, để người lại, cô ra ngoài trước đi.”
A Hoài đồng cảm nhìn qua Nguyên Họa, lập tức bỏ chạy để lại người.
Nguyên Họa nhìn A Hoài đi ra, quay đầu lại thấy sếp lớn đại mĩ nữ nhìn mình chằm chằm.
Điều này khiến trái tim nhỏ bé của Nguyên Họa mất sạch dũng khí. Nuốt nuốt nước miếng, không dám lên tiếng, ngốc nghếch đứng một chỗ, khí chất của sếp mĩ nữ này thật không phải lớn bình thường.
Trong lòng bất ổn đứng một chỗ không dám động, tay nắm góc áo, xem điệu bộ giống như sắp khóc.
Từ Tử Kỳ cũng không sốt ruột cứ nhìn chằm chằm Nguyên Họa đang bị dọa vỡ mật, nhìn xem nàng có thể nghẹn đến khi nào.
Sự thật chứng minh, Từ đại mĩ nữ kiên nhẫn hơn Nguyên Họa nhiều, cuối cùng người thỏa hiệp vẫn chính là Nguyên Họa của chúng ta.
Nguyên Họa nhăn mặt nhỏ giọng nói: “Tổng Giám đốc, chuyện đó, ách… hôm nay tôi không cố ý đi muộn.”