Chương 49

Mấy ngày sinh hoạt kế tiếp, cuộc sống hạnh phúc hoặc vô cùng yên ổn khiến Nguyên Họa cảm giác như là đang nằm mơ, ở trong công ty nàng không cần làm quá nhiều việc, nàng biết đây là do Tiêu Tiểu Dao chiếu cố nàng, không muốn nàng quá mệt nhọc. Mà quay về phòng trọ lại có Từ Tử Kỳ ở cùng, Từ Tử Kỳ cũng không còn vì nàng đến Tiêu thị mà biểu hiện bất mãn nữa, trái lại săn sóc tỉ mỉ làm cho Nguyên Họa cảm thấy bất an.

Nhưng là vẫn một việc làm cho Nguyên Họa nhức đầu không thôi, ở Tiêu thị, cùng lúc, Nguyên Họa nhận lấy rất nhiều ý tốt của Tiêu Tiểu Dao, làm nhân viên của công ty, làm sao có thể cự tuyệt đây? Thế nhưng nàng lại phải duy trì khoảng cách hợp lý với Tiêu Tiểu Dao. Điểm ấy khiến cho nàng cảm thấy dị thường khó xử, chỉ là Nguyên Họa có thể nhớ kỹ nhà nàng còn có một Từ đại mỹ nữ ghen ăn ngất trời. Cho dù khó xử cũng phải nghĩ hết biện pháp xử lý tốt vấn đề này.

Nguyên Họa nhớ rõ, có hôm nàng và Tiêu Tiểu Dao bất quá chỉ là cùng nhau ăn một bữa tối, thời gian về nhà muộn một chút, trùng hợp ngày đó lại bị Từ Tử Kỳ bắt được, mà buổi tối đó dĩ nhiên là bản thân bi ai phải định cư trên ghế sô pha phòng khách. Nguyên Họa bởi vì sợ mình sẽ biến thành khách quen của ghế sô pha phòng khách, cho nên mỗi khi Tiêu Tiểu Dao mời nàng đi ăn cơm, nàng luôn luôn dùng các loại lý do từ chối. Nếu như là người khác đã sớm không còn muốn mời nàng ăn cơm nữa, thế nhưng Tiêu Tiểu Dao thực sự là kiên trì không ngừng, kiên trì bền bỉ a, vẫn kiên trì mỗi ngày đều mời ăn cơm, cho dù biết rõ Nguyên Họa sẽ cự tuyệt cũng vẫn mở miệng mời khách. Nói chung chính là hành hạ Nguyên Họa mỗi ngày trước khi đi vào giấc ngủ cũng còn phải suy nghĩ ngày mai nên dùng lý do gì để từ chối lời mời của Tiêu Tiểu Dao?

Cứ như vậy qua hơn một tháng, tình trạng sinh hoạt gió êm sóng lặng vẫn bị đánh vỡ.

Mà người dẫn đến cuộc phong ba này, cũng chính là người gần đây Nguyên Họa chán ghét, đó chính là Lý Đông Hải.

Lý Đông Hải này hơn một tháng không dưới mười lần mời Từ Tử Kỳ ăn cơm hoặc là hẹn hò, thế nhưng cũng bị Từ Tử Kỳ dùng các loại lý do từ chối.

Lý Đông Hải là người làm sao có thể dễ dàng hết hy vọng như vậy, một mặt lấy lòng Từ lão gia tử, mặt khác phái thám tử theo dõi Từ Tử Kỳ.

Hắn làm sao có thể nhìn không ra Từ Tử Kỳ gần đây thay đổi, càng ngày càng trở nên phong tình vạn chủng, thay đổi như vậy chính là biểu hiện của nữ nhân đang yêu. Lý Đông Hải nói như thế nào đi nữa cũng là cao thủ tình trường, cho dù Từ Tử Kỳ che giấu rất tốt, hắn vẫn có thể nhìn ra được. Huống chi Từ Tử Kỳ còn không có tận lực che giấu. Lý Đông Hải nhìn thấy bộ dáng này của Từ Tử Kỳ, nắm tay nắm lại thật chặt, hắn thế nào không biết lúc nào bên cạnh Từ Tử Kỳ xuất hiện một kình địch như thế chứ? Hắn cũng không chỉ muốn có được Từ Tử Kỳ, Từ thị, đây mới là mục đích cuối cùng của hắn.

Mà dưới tình huống Từ Tử Kỳ và Nguyên Họa không có phòng bị, vừa lúc bị Lý Đông Hải bắt được sơ hở, tuy rằng hai người trước mặt người khác đều vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, cũng không làm động tác thân mật gì. Thế nhưng có lúc động tình vẫn phải làm gì đó chẳng hạn như hôn nhau.

Sau khi thám tử tư Lý Đông Hải mời tới báo cho hắn hiện tại Từ Tử Kỳ không phải ở nhà nàng, Lý Đông Hải liền phát giác chuyện này khác thường, càng ra lện thám tử tư một ngày đêm 24 tiếng đồng hồ theo sát Từ Tử Kỳ.

Mặc dù lúc nhà những cử chỉ thân mật không có bị chụp được, thế nhưng con người luôn sẽ có lúc sơ sót, huống chi còn là hai người không hề phòng bị.

Có hôm Từ Tử Kỳ và Nguyên Họa cùng nhau ra ngoài ăn cơm, suốt đường đi đều bị chụp ảnh, mà lúc ngồi lên xe của Từ Tử Kỳ, Nguyên Họa một lúc kiềm nén không được mà tiến đến hôn lên đôi môi đỏ tươi xinh đẹp gần trong gang tấc của Từ Tử Kỳ, mà một màn này tự nhiên là không thể tránh được mắt của tên thám tử tư này, răng rắc một phát đã bị chụp lại.

Những hình ảnh này tự nhiên cũng đều rơi vào tay của Lý Đông Hải, sau khi Lý Đông Hải trả tiền và đuổi tên thám tử tư đi, cắn răng đem ảnh chụp ném trên bàn làm việc, tức giận mắng ra “MD*, đàn bà thối! Lại làm đồng tính cho lão tử xem.”

*MD: mẹ nó

Đợi sau khi bình phục lại cơn giận mới âm trầm cười một tiếng, bắt đầu tính toán làm thế nào chia rẽ Từ Tử Kỳ và Nguyên Họa, lại thâu tóm được Từ thị vào tay mình.

Lý Đông Hải thế nhưng chưa bao giờ làm chuyện gì không có lợi cho hắn, hắn cố ý đến lấy lòng Từ lão gia tử, kế hoạch đã sớm làm tốt. Hiện tại không phải là vừa đúng lúc có thể dùng đến sao? Mình không cần ở trước mặt Từ Tử Kỳ làm người xấu, còn có thể giành được hảo cảm của Từ Vạn Hồng, nhất tiễn song điêu thật là phương pháp tốt. Từ Tử Kỳ có yêu hắn hay không cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn cưới được nàng, nàng còn không trở thành nữ nhân của hắn sao? Hơn nữa còn có công ty lớn như Từ thị làm của hồi môn, nói như thế nào cũng là buôn bán không hề lỗ.

Lý Đông Hải mặc dù là một tên ăn chơi trác táng, ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc mọi thứ đều tinh thông. Thế nhưng hắn cũng không chỉ là một phú nhị đại không có một chút bản lãnh, hắn vẫn có thủ đoạn, tuy rằng nghĩ tới đều là một ít thủ đoạn đê tiện hạ lưu, thế nhưng chỉ cần có thể khiến hắn đạt được mục đích là được, cho nên căn bản cũng không cố kỵ những thủ đoạn đê tiện hạ lưu kia.

Lý Đông Hải nói làm liền làm, lái xe mua một ít thuốc bổ để tặng cho Từ Vạn Hồng, để lấy lòng vị Từ lão gia tử này, ngược lại làm nghẹn chết Lý Đông Hải, những thứ Từ Vạn Hồng thích làm sao hắn có thể thích chứ? Nhưng là vì lấy lòng Từ Vạn Hồng, ngay cả thời gian hắn chơi đùa nữ nhân đều bỏ qua, đặc biệt đi học đánh cờ vây và cờ vua, khắc con dấu linh tinh. Còn phải đi nghe ngóng những thứ người cao tuổi thích, ghê tởm nhất chính là con chó chăn cừu Scotland Từ Vạn Hồng nuôi, mỗi lần nhìn thấy hắn đều phải sủa điên cuồng, khiến cho Lý Đông Hải ba lần bốn lượt muốn hầm thịt con chó này mà ăn. Thế nhưng Từ lão gia tử lại vô cùng thương yêu và coi trọng con chó này, làm cho mỗi lần Lý Đông Hải đi tìm Từ Vạn Hồng, còn phải lấy lòng con chó này, thế nhưng chó này khăng khăng không nhận tình của hắn. Vài lần như vậ, Lý Đông Hải rốt cuộc thăm dò được thói quen của con chó này, đều chờ đến lúc nó ngủ trưa mới đi tìm Từ Vạn Hồng.

Lý Đông Hải cất những ảnh chụp lấy được từ thám tử tư chạy đến Từ trạch, nhìn trạch viên khổng lồ như vậy, liền ảo tưởng trạch viên này sau này sẽ thuộc về Lý Đông Hải hắn, liền lộ một nụ cười u ám đầy gian xảo.

Vừa vào Từ trạch, liền lập tức lấy thuốc bổ mình mua đưa cho Lưu thẩm, Lưu thẩm đối với Lý Đông Hải ấn tượng không tệ, cảm thấy hắn đối với trưởng bối bộ dạng lễ độ còn đặc biệt yêu thương, đương nhiên những thứ này đều là da dê do Lý Đông Hải ngụy trang.

Lưu thẩm cũng biết Lý Đông Hải có tình ý với Từ Tử Kỳ, bản thân bà cũng đặc biệt vừa ý Lý Đông Hải. Không nói đến phẩm chất của Lý Đông Hải, kỳ thực Lý Đông Hải coi như cũng tuấn tú lịch sự, cao 1m8 mấy, bộ dáng mạnh mẽ.

Lưu thẩm cười tiếp nhận lễ vật của Lý Đông Hải, đương nhiên trong đó còn có một ít lễ vật Lý Đông Hải tặng cho hạ nhân Từ gia. Lưu thẩm nói với Lý Đông Hải “Lý thiếu gia, lão gia ở phía sau viện. Tôi đưa cậu đi.”

Lý Đông Hải đặc biệt lễ phép nói “Vậy làm phiền Lưu thẩm.”

Lưu thẩm càng ngày càng vừa ý Lý Đông Hải, thực sự là càng xem Lý Đông Hải càng thấy hài lòng. Chỉ kém tự mình lôi kéo Từ Tử Kỳ đem Từ Tử Kỳ giao cho Lý Đông Hải.

Lý Đông Hải theo Lưu thẩm cùng đi đến hậu viện, thấy Tiểu Bạch, cũng chính là con chó chăn cừu Scotland kia sau khi nhìn thấy hắn liền sủa ầm lên.

Thế nhưng có Từ lão gia tử bên cạnh trấn an, Tiểu Bạch cũng không có như bình thường xông đến.

Lý Đông Hải thực sự là chịu đủ cuộc sống như thế rồi, thực sự là hận không thể lập tức cưới Từ Tử Kỳ, đem Tiểu Bạch tiêu diệt, mình cũng không cần lại đối với hạ nhân một mực cung kính.

Từ Vạn Hồng nhìn thoáng qua Lý Đông Hải bắt đầu nói “Đông Hải tới rồi a?”

Lý Đông Hải lập tức vô cùng nịnh hót đi đến bên cạnh Từ Vạn Hồng nói “Ông nội, con đến thăm ông. Ông nội gần đây thân thể thế nào?”

Từ Vạn Hồng mỉm cười, trên mặt dần dần hiện lên đường cong ôn hòa, không còn nghiêm túc như trước. Nhìn Lý Đông Hải nói “Cũng là Đông Hải có lòng. Ai… Nhìn ta một lão già mục nát.”

Lý Đông Hải liền mượn thế nói đến Từ Tử Kỳ “Ông nội, Từ Kỳ là quá bận rộn việc công ty. Ông nội cũng không thể trách nàng.”

Từ Vạn Hồng ngồi ở trên ghế, nhắm hai mắt có chút thâm trầm nói “Nàng một nữ hài tử không tìm một người kết hôn, mỗi ngày chỉ biết bận rộn những thứ này.”

Lý Đông Hải nhìn thấy thời cơ đã đến, liền mở miệng giả vờ khó khăn nói “Ông nội, có chuyện, con không biết có nên nói cho ông hay không, chính là về Từ Kỳ.”

Từ Vạn Hồng vừa nghe thấy chuyện về Từ Tử Kỳ, hai mắt vừa rồi còn khép hờ lập tức mở ra, sáng ngời có thần nhìn chằm chằm Lý Đông Hải nói “Chuyện gì, Đông Hải con nói đi.” Từ Vạn Hồng dù sao cũng là lão hồ ly, cho dù đáy lòng rất muốn biết chuyện Lý Đông Hải muốn nói, thế nhưng trong giọng vẫn là không nhanh không chậm, hắn chắc chắc chính là Lý Đông Hải nhất định sẽ đem chuyện này nói ra.

Lý Đông Hải trên mặt giả vờ khổ sở nhìn Từ Vạn Hồng, nhăn nhó một chút mới lên tiếng nói “Trước đây, một người bạn trước đây của con làm việc ở tòa soạn nói có mấy bức ảnh về cuộc sống sinh hoạt của Từ Kỳ, còn nói là tin tức rất chấn động. Con liền ngựa không ngừng vó chạy đi, đem ảnh chụp mua vừa. Trả một ít phí dán miệng.”

Từ Vạn Hồng nhìn Lý Đông Hải như muốn đem Lý Đông Hải nhìn thấu, Lý Đông Hải sợ hãi thiếu chút nữa không thể kiềm chế liền thừa nhận chính mình thuê thám tử moi ra tin tức của Từ Tử Kỳ.

Từ Vạn Hồng nghe xong Lý Đông Hải nói, hơi kinh hãi, có rất nhiều người để ý đến Từ thị, hắn tự nhiên biết đến. Thế nhưng Lý Đông Hải nói chuyện này, trước đó mình lại không hề biết gì, việc này về tình về lý đều không thông. Từ Vạn Hồng trong giới truyền thông cũng có nhiều người của hắn, lại thấy ánh mắt của Lý Đông Hải có chút né tránh, đại khái đoán được là chuyện gì xảy ra. Nét mặt liền khôi phục thần thái như trước, thản nhiên nói “Ảnh chụp đâu?”

Trong mắt Lý Đông Hải hiện lên một tia mừng rỡ, đương nhiên cũng bị Từ Vạn Hồng thu hết vào đáy mắt. Đem túi văn kiện chứa ảnh chụp đưa cho Từ Vạn Hồng, Từ Vạn Hồng mở túi văn kiện ra, sau khi nhìn một chút ảnh chụp bên trong, trên mặt cũng không có bao nhiêu biến hóa, chỉ là mở miệng hỏi Lý Đông Hải, “Đông Hải, ngoại trừ những hình này thì còn phim ảnh gì nữa không?”

“Dạ, ông nội, không có. Phim và ảnh đều đã ở chỗ này.” Trong lòng Lý Đông Hải vẫn cảm thấy kinh hãi, biểu hiện của Từ lão gia tử này cũng quá bình tĩnh đi. Quả nhiên gừng càng già càng cay, xem ra mình vẫn phải từ từ.

Sau khi Từ Vạn Hồng và Lý Đông Hải trò chuyện thêm một lúc, liền mượn cớ nói thân thể mình khó chịu, gọi Lưu thẩm tiễn khách.

Lý Đông Hải tuy rằng không hài lòng với kết quả như vậy, nhưng mà vẫn nhìn thấu lúc Từ Vạn Hồng nói chuyện phiếm có chút không yên lòng, hiện tại lại vội tiễn mình đi, xem ra là phải đóng cửa xử lý việc nhà. Dù sao cũng sáng tỏ, sau khi rời khỏi Từ trạch liền vội vàng đi tìm thú vui cho mình.

Lý Đông Hải vừa rời khỏi, Từ Vạn Hồng kêu Lưu thẩm gọi điện thoại cho Từ Tử Kỳ nhanh chóng về Từ trạch.

Sau khi Từ Tử Kỳ ở trong công ty nhận được điện thoại của Lưu thẩm, gọi một cú điện thoại cho Nguyên Họa, nói mình buổi tối sẽ không về, kêu tiểu rùa đen nào đó tự lo cơm tối. Trong tiếng kêu bi ai của tiểu rùa đen, Từ Tử Kỳ cúp điện thoại. Ở trong phòng làm việc mỉm cười, cầm lấy túi liền xuống lầu Từ thị lái xe về Từ trạch.

Lúc Từ Tử Kỳ vào cửa Từ trạch liền thấy Từ Vạn Hồng đen mặt trừng mắt nhìn nàng, trong lòng Từ Tử Kỳ kinh ngạc, cả kinh, nàng biết vẻ mặt này của lão gia tử thể hiện có việc gì rất lớn, mà việc lớn này lại có liên quan đến mình.

Bất quá, Từ Tử Kỳ nàng cũng không phải người dễ đối phó, tuy rằng trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng nét mặt vẫn không hề khác thường, nhìn Từ Vạn Hồng kêu một tiếng.”Ông nội!”

Từ Vạn Hồng đúng là tức giận, tại sao hắn lại không nhìn ra cháu gái hắn gần đây kh1c thường chứ, hiện tại vừa nhìn thì thật là nét mặt hồng hào a! Tức giận thở gấp, hắn không để ý đến câu ông nội kia của Từ Tử Kỳ, mà là trực tiếp giơ cây gậy trong tay hung tợn đánh Từ Tử Kỳ một cái.

Nghe được Từ Tử Kỳ kêu đau một tiếng, lại đau lòng nhìn cháu gái mình, thế nhưng vẻ mặt vẫn xanh mét đến khó coi.

=================================

Bạn nào k hài lòng văn phong của mình có thể inbox mình send bản Word rồi beta lại đọc:)