Chương 10

Bachgiatrang.com

Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ đi từng bước nhỏ, nhìn lại giày cao gót trên chân nàng. Đỡ Từ Tử Kỳ đi tới bồn hoa bên cạnh, để lại một đại mỹ nữ khí chất người ta ngồi kế bồn hoa, bản thân thì chạy đi.”Cô ở đây chờ tôi, chờ chút tôi quay lại, đừng đi loạn.” Vừa chạy vừa không quên dặn Từ Tử Kỳ. (làm như con nít =.=!)

Từ Tử Kỳ tức giận trừng mắt Nguyên Họa đang chạy đằng xa, ngày hè nóng bức như thế này lại đem nàng ngồi chờ ở chỗ đông người qua lại như vậy, vậy mà cũng nghĩ được. Từ Tử Kỳ nghĩ đến chờ tên hỗn đản kia trở về, nhất định phải giáo huấn nàng một trận, đem một đại mỹ nữ như mình ném ở ven đường cũng sẽ không lo lắng sao, dù gì mình lớn lên mang khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành a. Đúng như Từ Tử Kỳ nghĩ, chỉ chốc lát liền có rất nhiều dừng chân ngắm mỹ nữ, thậm chí có tên lưu manh có gan tiến đến.”Ôi, mỹ nữ, nóng như vậy em ngồi ở đây làm gì, cùng anh vào khách sạn ta cùng nhau mát mẻ.”

Từ Tử Kỳ đen mặt, cường đại khí tràng trên người liền bộc phát, nhất thời làm cho nhiệt độ không khí quanh mình nhanh chóng giảm xuống vài phần. Trong nháy mắt đuổi hết mấy tên lưu manh muốn đến gần, đương nhiên có mấy tên không sợ chết, một đám lưu manh khác hăng hái tiến lên bắt chuyện “Mỹ nữ, mặt lạnh cũng đẹp như vậy, đi chơi với mấy anh một chút được không?” Nói xong lại đem tay khoát lên vai Từ Tử Kỳ.

Nhiệt độ xung quanh đại mỹ nữ càng ngày càng thấp, thực hiện một thế ném vai*, liền đem tên lưu manh vừa khoát vai mình ném ngã xuống đất. Mấy tên lưu manh khác đứng một bên vừa xem vừa hít một ngụm khí lạnh, người này là nữ nhân sao?

*: chém gió:)) không biết trong võ nào, chắc chụp tay thằng kia rồi vật nó từ sau lưng ném ra đằng trước:)) thật bá đạo:v

Nguyên Họa cầm theo giày vải trở lại, thấy sếp mỹ nữ của mình giải quyết một tên lưu manh, giật mình, hộp giày trong tay hoa lệ rớt xuống. Ông trời vừa đánh trúng mình sao, có hoa mắt hay không a. Dụi dụi mắt, nhìn lại. Ôi chao, tên lưu manh vẫn còn nằm dưới đất. Ách, để mình xỉu một chút.

Tên lưu manh bò dậy, dùng vẻ mặt khủng hoảng quay lại nhìn Từ Tử Kỳ, nhưng nhiều người xung quanh như vậy, không thể động thủ với một mỹ nữ như này. Nhưng thật ra căn bản là sợ mình không đánh lại nữ nhân này, tranh thủ lúc này chuồn đi là tốt nhất.”Đàn bà thối, có khí phách. Bố mày không ra tay đánh nữ nhân. Hừ.” Lầm bẩm mà đi mất, những người khác hiển nhiên còn chưa có hoàn hồn. Nhiều người ù ù cạc cạc giống như bị sét đánh. Đợi đến lúc mọi người hoàn hồn, bị mỹ nữ lạnh lùng đảo mắt qua, mặt trời lúc này rất nóng, tại sao lại lạnh như thế này? Đều lén lút tản đi.

Nguyên Họa đang trong trạng thái hóa đá, ngây ngốc sửng sờ, Từ Tử Kỳ quay người lại liền thấy Nguyên Họa đứng ở cách đó không xa, ngực thở mạnh một cái, đều tại tên chết tiệt này, nếu không tại sao mình có thể ở quảng trường lớn như vầy đánh mất hết hình tượng thục nữ?

“Còn đứng ở đó làm gì, làm tượng đá a?” Tức giận liếc Nguyên Họa còn đang trong trạng thái hóa đá.

“Ách…” Nguyên Họa trong đầu kêu một tiếng, tôi đúng là làm tượng đá a, bị cô làm cho hóa đá, hơn nữa còn là tượng đá bị cháy sém bên ngoài a.

“Rốt cuộc cô có qua hay không?” Tức giận liếc mắt với mười phần xem thường.

“Ách… cho cô.” Nguyên Họa quay về trạng thái bình thường, nhặt hộp giày trên đất đưa cho Từ Tử Kỳ, vì an toàn của bản thân, để trên mặt đất rất xa Từ Tử Kỳ.

Từ Tử Kỳ hung hăng trừng mắt Nguyên Họa đang trốn ở đằng xa, nhưng cũng đủ làm cho trái tim nhỏ bé của Nguyên Họa sắp rớt ra ngoài, nữ nhân này nhất định là địa ngục Tu La, một ánh mắt đều có thể hù người như vậy.

“Nguyên Họa, cô còn đứng ở đó làm gì? Lại đây cho tôi.” Từ Tử Kỳ mang giày Nguyên Họa mua riêng cho nàng, trong bụng có chút hài lòng. Thế nhưng một chút tâm tình tốt đều bị ánh mắt của Nguyên Họa làm mất hết, ánh mắt kia của nàng là sao, mình là ma quỷ sao? Tức chết mất.

Này thay đổi giày đế bằng còn cao hơn Nguyên Họa một cái đầu, Nguyên Họa ai oán mà nhìn Từ Tử Kỳ trước mắt, không cam lòng, cực kỳ không cam lòng. Vì sao mình cũng chỉ có bấy nhiêu độ cao so với mặt biển? Run sợ hỏi “Ách… Tôi có cần đi qua không?”

“Cô nói đi?” Một ánh mắt sắc bén quét trên người Nguyên Họa.

Nguyên Họa run lên mất cái, thật muốn nói có thể không qua không, nhưng mà bị ánh mắt kia của Từ Tử Kỳ nhìn nàng lại không dám. Từng bước từng bước đi qua, Nguyên Họa chưa từng sợ hãi một mỹ nữ đến như vậy, lúc nãy còn cõng mỹ nữ người ta, lúc này lại muốn chạy trốn a, trời đất ơi a!!

“Nhanh lên một chút!” Mỹ nữ kêu lên.

Nguyên Họa khóc không ra nước mắt, nhanh chóng đi tới. Chết thì chết.

Từ Tử Kỳ ý cười dịu dàng mà nhìn Nguyên Họa, sao lại đáng yêu như vậy nha. Nguyên Họa nếu như biết suy nghĩ hiện giờ của Từ Tử Kỳ, chắc máu cũng phải ói ra.

“Đỡ tôi, đi thôi.”

Nguyên Họa lần này là thực sự muốn khóc, kiếp trước mình nhất định là tạo tội ác tày trời gì rồi, kiếp này lại gặp được một ma nữ như này. Trong lòng bất bình, thật muốn bỏ nữ nhân này lại tự mình rời đi. Cuối cùng vẫn đưa tay ra đỡ sếp mỹ mữ. Kêu một chiếc xe đưa người này về, suy nghĩ rốt cục cũng có thể dĩ rút lui. Trong lòng thật kích động, nhưng mà vui quá hóa buồn. Từ Tử Kỳ ung dung mở miệng nói “Nguyên Họa, lên xe. Đưa tôi về nhà.” Sao nói cứ như chuyện đương nhiên vậy?

“Không được.” Nguyên Họa vội vàng mở miệng cự tuyệt, nếu không phải ngày hôm qua mình thích xen vào chuyện của người khác, thế nào lại gặp nữ nhân như này, khỏi nói có bao nhiêu hối hận. Suy nghĩ về nhà sẽ nghỉ việc, nàng không hầu hạ nổi một yêu tinh như thế. Nên tìm Pháp Hải* thu phục nàng đi.

*Pháp Hải đại sư trong Thanh xà bạch xà, chuyên trị yêu tinh:))

“Nhanh lên một chút! Lên xe!” Từ Tử Kỳ lên giọng, khí tràng trên người đều huy phát ra ngoài. Nguyên Họa và tài xế sợ đến lạnh sống lưng.

Nguyên Họa còn muốn đấu tranh, thế nhưng bị ánh mắt sắc bén của mỹ làm cho nàng ngoan ngoãn lên xe.

Dọc theo đường đi ai cũng không nói chuyện, Nguyên Họa lấy ra điện thoại di động của mình bắt đầu lên QQ trò chuyện gϊếŧ thời gian, Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa cầm điện thoại di động chơi hăng say cũng không để ý tới mình, tức muốn chết, nhưng không thể hạ mặt mũi nói chuyện. Hung hăng trừng Nguyên Họa vài cái, thế nhưng Nguyên Họa không cảm giác được, nếu như cảm thấy, nhất định là sẽ lập tức hầu hạ tốt vị đại tiểu thư này.

Lúc xuống xe, Từ Tử Kỳ để Nguyên Họa trả tiền, ai bảo nàng ở trên xe không để ý tới mình. Nguyên Họa vẻ mặt ai oán mà nhìn ông anh tài xế và Từ Tử Kỳ, gương mặt ông anh tài xế rõ ràng mang biểu tình ta chỉ nhìn tiền, khiến cho Nguyên Họa thiếu chút nữa bạo phát.

Đỡ Từ Tử Kỳ đi vào một tòa nhà lớn, vào thang máy, Nguyên Họa bắt đầu choáng váng. Muốn dựa vào Từ Tử Kỳ nhưng lại thấy xấu hổ, buộc lòng phải dựa vào bức tường bên cạnh. Từ Tử Kỳ cũng phát hiện sắc mặt Nguyên Họa có điểm bất thường, lên tiếng hỏi “Cô không sao chứ?”

“Không có việc gì, nhà cô ở tầng mấy a?” Nhìn số đếm tầng đang nhanh chóng tăng lên, Nguyên Họa thản nhiên hỏi.

“25.”

“Nga.” Nguyên Họa choáng váng đến không muốn nói, hên là không phải bảy tám chục tầng, nếu không đúng là muốn cái mạng già của Nguyên Họa.

Ra thang máy, Nguyên Họa mới có một chút tinh thần, Từ Tử Kỳ cũng thu hồi ánh mắt lo lắng của mình, mở cửa. Thật là hù chết Nguyên Họa, căn phòng này cũng quá lớn đi, so với nhà nàng ở bốn người còn lớn hơn, hơn nữa còn đặc biệt sạch sẽ. Kẻ có tiền cho dù có nhiều tiền thì cũng thật là lãng phí, Nguyên Họa đúng là ghen tị. Nếu như nàng có tiền, nàng sẽ không lãng phí như thế này, nàng sẽ ở hẳn biệt thự =)))).

“Vào đi.” Từ Tử Kỳ quay đầu về phía Nguyên Họa còn đang ngẩn người nói.