Chương 15: Người trong ký ức

Khổng Diệu không có ý gì với thân thể nam tính hoạt sắc sinh hương trước mặt.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của nam nhân, nàng bỗng nảy ra ý hay.

Nàng thành thạo cởϊ qυầи áo của mình, sau đó lột thân thể Trì Thanh Tu y như vậy, thời điểm cởϊ qυầи áo của hắn còn thuận tay sờ soạng mấy cái.

Chà, làn da này, trơn nhẵn như cá chạch, eo này, chân này, chiếm tiện nghi của người ta mà không thấy ngượng.

Tư thế ngủ của Trì Thanh Tu rất tốt, bởi vì mới uống rượu, sắc mặt hắn hồng nhuận, ngẫu nhiên nhăn mày, lông mi khẽ run theo hô hấp.

Khổng Diệu nằm nghiêng bên cạnh nam nhân ngủ say, vươn một ngón tay mơn trớn vùng giữa hai đầu lông mày của hắn.

Đôi mắt đào hoa cũng thật đẹp, lông mi đen nhánh, vừa dày vừa dài.

—— Cực kỳ giống người trong ký ức của nàng.

Khổng diệu nhất thời xem đến ngây người, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần. Nàng vươn tay ôm lấy hắn, dựa đầu vào ngực hắn, trên môi là nụ cười thỏa mãn.

Trì Thanh Tu ngủ một giấc đến hừng đông.

Khổng Diệu không dám đánh thức hắn, rón ra rón rén xuống lầu, đi vào phòng bếp, thuần thục nhóm lửa, nấu một bát mì. Để bát mì trông đẹp chút, nàng còn rải chút hành thái lên trên.

Khổng Diệu cúi đầu hít một ngụm, hương thơm lan khắp bốn phía.

Chắc sẽ hợp khẩu vị của hắn đi?

Nàng bưng tô mì, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng trở về phòng.

Lúc này trong phòng, Trì Thanh Tu đã tỉnh, một tay đỡ trán, mặc lại y phục, mờ mịt ngồi ở đầu giường.

“Còn tưởng ngài sẽ ngủ thêm lúc nữa chứ.” Khổng Diệu đặt bát mì lên bàn, “Nô gia nấu mì, ngài mau tới ăn đi.”

Trên người Trì Thanh Tu chỉ có một chiếc áσ ɭóŧ, cổ áo hơi mở rộng, nghe tiếng ngẩng đầu, trên má hiện lên một tầng hồng nhạt.

“Ngài mau tới đây, mì để trương sẽ không ăn được.”

Trì Thanh Tu do dự trong chốc lát, sau đó lấy áo ngoài bên cạnh tròng lên, ngồi xuống cạnh bàn.

“Mì Dương Xuân?” Hắn nhìn bát mì nước canh suông, không lập tức động đũa.

Khổng Diệu nói: “Mì này nhìn thì thanh đạm, nhưng bên trong bỏ thêm năm miếng mỡ heo, một ít hành lá, rất thơm, công tử nể mặt ta ăn chút đi?”

Đôi mắt nàng sáng như sao nhìn hắn, vẻ mặt tranh công.

Trì Thanh Tu vốn không định ăn, song thấy ánh mắt chờ mong của nàng, hắn vẫn cầm đũa.

Hắn trời sinh trắng nõn văn nhã, tướng ăn cũng rất ưu nhã.

Khổng Diệu chỉ tay chống cằm, thưởng thức đối phương ăn mì. Không biết nhớ tới điều gì, nàng bỗng nhiên bật cười thành tiếng.

“Cô nương cớ sao lại cười?”

“Còn gọi cô nương,” Khổng Diệu nói, “Tối hôm qua là ai há mồm ngậm miệng ‘tâm can bảo bối’ gọi người ta? Xuống giường liền trở mặt không nhận người?”

Trì Thanh Tu ho khan một tiếng, buông đũa: “Tối hôm qua tại hạ thất thố, làm phiền cô nương, mạo phạm chỗ nào vẫn mong cô nương thứ lỗi.”

“Đâu chỉ mạo phạm, quả thực là nhiệt tình như lửa ấy, ngài xem nơi này.” Khổng Diệu chỉ vào cổ mình.

Trên xương quai xanh có vài dấu vết ửng đỏ, có lẽ là do vị trí đặc thù, những vết đỏ kia rất dễ khiến người ta miên man bất định.

“Đây là…… Tại hạ làm sao?” Trì Thanh Tu kinh ngạc, không có một chút ký ức nào về chuyện tối hôm qua.

Khổng Diệu đương nhiên sẽ không nói cho hắn là đầy là mình véo ra, cười trộm trong lòng, nắm tay hắn ấn lên xương quai xanh.

“Đau quá, công tử mau xoa cho nô gia đi.”

Trì Thanh Tu để mặc nàng lôi kéo, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm non mềm, trong lòng sinh ra một tia gợn sóng khó diễn tả.