Chương 10: Cô nương rất giống một người bạn của tại hạ

“Công tử ở trên giường có gì kiêng dè không?” Khổng Diệu tiếp tục khıêυ khí©h hắn, nàng không tin nam nhân này không động lòng.

“Không có.”

“Thế có gì yêu thích không?”

“Cũng không.”

“Ngài có muốn nô gia đi lấy chút đồ trợ hứng cho ngài không?”

Trì Thanh Tu bất đắc dĩ nói: “Không cần, bản công tử còn chưa tới mức dùng thứ đồ chơi kia.”

Khổng Diệu lầu bầu, vậy sao lại như hóa Phật đến nơi rồi, không phải không cứng sao.

“Công tử muốn tự mình cởϊ áσ, hay để nô gia giúp ngài?” Khổng Diệu không thoái chí nản lòng, nói là làm, vươn tay chạm vào áo hắn.

Trì Thanh Tu không thể nhịn được nữa, hắn bắt lấy tay nàng, xoay người đè nàng dưới thân.

Bóng hình cao lớn bao phủ trên đỉnh đầu, Khổng Diệu vừa chờ mong lại vừa khẩn trương, sóng nhiệt từng đợt nối tiếp dồn lên mặt. Đôi con ngươi sáng ngời, đầy cõi lòng hy vọng ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Chỉ cần có thể nhận được khách, nàng sẽ không bị đuổi ra khỏi Di Lan Uyển đi?

Trì Thanh Tu có trong thoáng chốc hoảng hốt, hơi nheo mắt: “Cô nương…… ngươi rất giống một người bạn của tại hạ.”

“Bạn?” Khổng Diệu cười đáp, “Là người trong lòng đi?”

Trì Thanh Tu bị lời nàng nói làm cho sửng sốt, hắn há miệng muốn phủ nhận, lại nói không nên lời.

“Nếu nô gia trưởng thành giống cố nhân của ngài, ngài không ngại cứ coi nô gia thành người ấy, coi như an ủi bản thân?” Khổng Diệu vươn hai tay ôm cổ hắn, nhả khí như lan, “Được không, Trì công tử?”

Chóp mũi tràn đầy hương thơm ấm áp của nữ nhân, Trì Thanh Tu thoáng thất thần, đôi tay leo lên cổ hắn trắng muốt như ngọc, dưới thân là cơ thể nữ tính mềm mại không xương, mà khuôn mặt bình thường kia, lại hóa thành một thốc bật lửa tìиɧ ɖu͙© trong người hắn, làm hắn miệng khô lưỡi đắng, không nhịn được liếʍ môi.

Trì Thanh Tu nhắm mắt, mạnh mẽ đẩy nữ nhân trong ngực ra.

Trọng lượng trên người chợt nhẹ, Khổng Diệu ảm đạm rũ mắt, vẫn không được sao?

“Xin lỗi.” Trì Thanh Tu nhấc tay xoa huyệt Thái Dương, dáng vẻ có chút phiền não.

Khổng Diệu nói: “Công tử không cần áy náy, nô gia tự biết dáng vẻ mình chẳng hơn ai, không được công tử yêu thích.”

Trì Thanh Tu vội an ủi: “Không phải lỗi của cô nương, là vấn đề của ta, thật sự không trách cô nương.”

Hắn đứng dậy đang định đi, bỗng như nghĩ đến điều gì, hắn móc ra từ trong lòng ngực một tờ ngân phiếu đưa cho Khổng Diệu: “Đêm nay ra ngoài quá vội, tiền mang không nhiều lắm, nhiêu đó cô nương cứ cầm lấy.”

Khổng Diệu có chút kinh ngạc, nắm chặt ngân phiếu trong tay: “Thế này làm sao mà được, chúng ta lại chẳng làm gì, nô gia cũng không thể nhận không tiền này.”

Trì Thanh Tu ho nhẹ hai tiếng, nói: “Tiền này cô nương cứ cầm trước, quá mấy ngày nữa ta lại đến tìm cô nương.”

Khổng Diệu chớp mắt: “Thật sao?”

Trì Thanh Tu gật đầu.

“Qua mấy ngày nữa, rốt cuộc là mấy ngày nha?”

“Cô nương cứ chờ là được.”

Nói xong làm như sau mông có yêu nữ hút dương khí đuổi theo, hắn nện bước vội vàng rời đi. Ra ngoài còn không quên đóng cửa phòng giúp nàng.

Khổng Diệu ở lại trong phòng, tây nâng ngân phiếu cười không khép được miệng, cái gì cũng không cần làm mà vẫn có thể nhận được một trăm lượng, chuyện tốt bậc này thế mà lại xảy ra trên người nàng.

Khổng Diệu hung hăng nhéo mình một cái, đau quá, không phải nằm mơ.

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

………..