Chương 2: Giông bão kéo tới
Nửa canh giờ sau, một chiếc xe ngựa rời khỏi phủ châu mục, đi về phía Liên Hoa Sơn ở ngoài thành.
Trong xe ngựa, Tô Thanh Mai khóc như mưa như gió, như đứt từng khúc ruột, chiếc khăn dùng để lau nước mắt trên tay đã ướt đẫm đến nỗi có thể vắt ra nước.
A Tông lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên thấy mẹ mình khóc lóc bù lu bù loa như vậy. Nó vừa sợ vừa buồn, nên rưng rưng nước mắt, vùi mình vào lòng nhũ mẫu Tề Thị, giống hệt như một chú cún con tội nghiệp.
Ánh mặt trời ban trưa sáng rực chiếu vào trong xe, Vân Phỉ nhìn những hạt bụi li ti đang bay lơ lửng trong những tia sáng, bỗng thấy người mơ mơ màng màng như đang nằm một giấc mộng, một giấc mộng dài suốt mười lăm năm trời, hôm nay rốt cuộc phải bừng tỉnh.
“Muốn đi đâu thì cứ đi.” Đây là câu duy nhất mà Vân Định Quyền nói lúc Vân Phỉ đến xin hắn giữ mẹ mình lại khi Tô Thanh Mai kêu gào, đòi đến Tịnh Thổ Tự.
Lúc ấy hắn đang ở Phù Dung Các, căn dặn nha hoàn sắp xếp phòng ngủ cho nhị phu nhân. Nghe con gái mình nói thế, hắn không hề quay đầu lại, chỉ tỏ vẻ chả có gì quan trọng, cứ như là đang đuổi một kẻ ăn mày. Tô Thanh Mai đã không còn ích lợi gì nữa, hắn nể mặt hai đứa con nên mới không bắt nàng ta hạ mình, khiến người đẹp trẻ trung Lâm Thanh Hà phải ấm ức làm nhị phu nhân đã là chí tình chí nghĩa lắm rồi.
Thái độ thờ ơ lãnh đạm này giống như là một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt, khiến Vân Phỉ thấy lạnh buốt từ đầu tới chân. Trên chiếc giường có khung bằng gỗ lim chạm khắc hình long phượng sum vầy trong Phù Dung Các, nha hoàn đang trải chăn đệm màu đỏ tươi, có hình uyên ương nghịch nước, không khí hết sức tưng bừng.
Vân Phỉ rời khỏi Phù Dung Các, ngồi trên hành lang một lúc để bình tĩnh lại. Nắng xuân rực rỡ khẽ nhảy nhót trên chiếc hài thêu của nàng, những viên ngọc trai đính trên ấy vẫn cứ tỏa sáng lấp lánh.
Nàng bỗng nhiên bừng tỉnh. Thời gian chóng trôi, chỉ có châu báu mới là trường tồn. Tình yêu này nọ chỉ là mây bay, tiền bạc nắm trong tay mới là quan trọng.
Nàng phủi mông đứng dậy, tự nhủ với mình, đàn ông thay lòng đổi dạ thì có gì ghê gớm lắm đâu. Đáng tiếc, khi nàng về tới phòng của mẹ mình, phát hiện Tô Thanh Mai đã bỏ nhà đi, lại còn không có tiền bạc gì phòng thân, chỉ có quần áo trang sức thì tự nhiên cảm thấy hai vai nặng trĩu.
Nàng vừa lo lắng cho người mẹ đang đau đến nát lòng kia, vừa không yên tâm khi bỏ đệ đệ còn nhỏ tuổi ở nhà với Lâm Thanh Hà nên đành phải dẫn theo Vân Tông cùng đi với mẹ.
Nương tử, con cái cùng bỏ nhà đi nhưng Vân Định Quyền không có lấy một lời giữ lại, chỉ phái mười mấy người hầu theo sau xe để hộ tống bọn họ.
Lúc ấy Vân Phỉ mới hiểu ra, thì ra bạc tình bạc nghĩa, qua cầu rút ván mới là bộ mặt thật của cha mình. Người cha thâm tình, luôn yêu thương trân trọng mẹ mình thuở nhỏ chỉ là giả dối. Ông ngoại đã qua đời, sản nghiệp của Tô gia sớm đã biến thành viên đá lót chân trên con đường thăng tiến của hắn, ngay cả quay đầu lại nhìn xem một lần hắn cũng chẳng rảnh.
Có lẽ mẹ nàng đã không còn giá trị gì nữa, ngay cả nàng và Vân Tông cũng trở thành những vật bài trí có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Tuy cha mang tiếng là châu mục, nhưng trên thực tế thì lại là bá chủ của đất Sở. Có quyền có thế thì sẽ dễ dàng cưới được rất nhiều vợ, sinh được rất nhiều con.
Thấu hiểu được điều này, nàng bất giác ôm hai vai mình. Gió ở ngoại thành, sao mà lạnh đến thế, khiến lòng người cũng trở nên buốt giá.
Khi còn trẻ, thỉnh thoảng Tô Thanh Mai cũng cãi cọ với Vân Định Quyền, rồi bỏ về nhà cha mẹ ở vài ngày. Bây giờ, nàng ta đã không còn nhà cha mẹ để về. Sau khi Tô Vĩnh An qua đời, nàng bán hết mọi gia sản để giúp Vân Định Quyền chiêu binh mãi mã. Nơi mà nàng có thể đi lúc này, cũng chỉ có Tịnh Thổ Tự trên Liên Hoa Sơn. May mà năm xưa, vì muốn có con trai nên nàng thường đến dâng hương, quyên góp không ít tiền của, nên rất thân thiết với phương trượng Tịnh Tâm đại sư.
Tô Thanh Mai càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng và ấm ức. Làm phu thê với nhau mười mấy năm, nàng tự hỏi mình đã móc cả tim gan ra cho hắn, không giữ lại thứ gì, thế mà hắn lại như vậy, đâm nàng một kiếm xuyên tim ngay trong lúc nàng không hề đề phòng.
Xe ngựa ra khỏi thành, nửa canh giờ sau thì đến Tịnh Thổ Tự. Tịnh Tâm đại sư thấy tình cảnh Tô Thanh Mai như vậy, cũng không hỏi nhiều mà lập tức cho quét dọn những căn phòng trống phía sau chùa, tạo một khu nhà độc lập cho họ ở lại.
Trước khi xuất giá, Tô Thanh Mai là hòn ngọc quý trên tay cha mình. Vị tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ này, trong cơn đau lòng quá đỗi nên mới thu dọn đồ đạc, giận dữ bỏ nhà đi, không ngờ là lần này đi rồi, lại rơi vào thế đâm lao phải theo lao. Ba mẹ con ở Tịnh Thổ Tự cả tháng trời mà Vân Định Quyền vẫn không hề hỏi han gì tới, gần như là đã quên mất sự tồn tại của Tô Thanh Mai.
Tình cảm phu thê mười sáu năm trời, lại không thể so với một gương mặt chỉ vừa mười tám. Một Vân Phỉ đang thiếu nữ thanh xuân, còn chưa kịp nếm thử vị ngọt của tình yêu, đã trải qua một bài học đắt giá, đúng là thê lương không gì bằng.
Xem ra thì bạc vàng mới là chỗ dựa đáng tin nhất, vững bền nhất. Chôn xuống đất cũng không sợ biến đổi.
Sau một tháng, gương mặt tròn trịa mịn màng của Tô Thanh Mai đã trở nên gầy còm, hóp háp. Ánh mắt cũng mất đi vẻ lấp lánh mê người, mà trở nên già cỗi thêm mấy chục tuổi. Còn A Tông, từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, giờ phải ăn chay suốt cả tháng thì khổ không sao nói nổi. Tối đến nằm mơ, cứ chảy nước miếng rồi đòi ăn thịt. Ban ngày, nó nhìn mấy con chim trên cây mà mắt cứ sáng rực cả lên.
Cha không chịu đến đón, mẹ không chịu tự về, Vân Phỉ cảm thấy cứ giằng co như thế này thì không ổn nên lén gọi Tề Thị đến và dặn: “Vυ" xuống núi báo với cha là A Tông bị bệnh rồi.”
Tề Thị gật đầu, hiểu ý của nàng. A Tông là con trai duy nhất của Vân Định Quyền, không nhìn mẹ thì cũng phải nhìn con, dầu gì con trai bệnh thì hắn cũng phải đón nó về nhà. Cứ như thế, Tô Thanh Mai cũng có thể nương theo chuyện này để cùng trở về, chứ cứ ở lại đây mãi cũng không phải là kế lâu dài.
Sau khi Tề Thị đi, Vân Phỉ đốc thúc A Tông rèn chữ.
A Tông được nuông chiều quen, lúc này vẩu môi nói: “Tỷ tỷ, không ăn thịt thì đến bút cũng chả có sức mà cầm.”
Đúng là trẻ con vô tư, không sầu không lo, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn. Vân Phỉ vừa giận vừa thương, ngắt nhẹ vào mặt nó rồi khẽ liếc về phía mẹ mình.
Tô Thanh Mai ngẩn ngơ ngồi bên cạnh, đã một canh giờ trôi qua mà quyển kinh Kim Cương vẫn giở ngay tờ ấy, giống như là cao tăng nhập thiền vậy.
Vân Phỉ biết thật ra mẹ mình không đọc được chữ nào, trong lòng lúc này chỉ là một bể khổ mênh mông mà thôi. Trước khi xuất giá là một tiểu thư con nhà giàu, được chiều chuộng nâng niu. Sau khi xuất giá thì được phu quân dỗ dành lừa gạt rằng mình rất hạnh phúc. Bất ngờ phải chịu sự đả kích lớn như vậy, Vân Phỉ nghĩ rằng cả đời này mẹ mình cũng sẽ không thể bình tâm lại được.
Một canh giờ sau, Tề Thị trở về. Nhưng người về cùng không phải là Vân Định Quyền mà là Trương Tương Như, một đại phu có tiếng trong thành.
Trái tim Vân Phỉ bỗng cảm thấy buốt giá. Thì ra ở trong lòng cha, A Tông – đứa con trai duy nhất cũng không hề quan trọng như nàng đã nghĩ.
Trương Tương Như mỉm cười, khom người xuống hỏi A Tông: “Công tử thấy chỗ nào không được khỏe?”
“Ta khó chịu ở chỗ này này.” A Tông há mồm ra, thật thà nói: “Đắng miệng, không biết ngon, cứ chảy nước dãi mãi.”
Trương Tương Như vừa tức giận, vừa tức cười. Đây có phải bệnh tật gì đâu chứ, vậy mà cũng mời hắn lên núi xem bệnh, xa xôi gần chết, đúng là chuyện bé xé ra to. Nhưng cũng khó trách, châu mục đại nhân đã gần bốn mươi mà chỉ có một vị công tử, nuông chiều cũng là chuyện thường thôi.
Hắn bốc cho một đơn thuốc bổ để lấy lệ rồi liền cáo từ, xuống núi.
Vân Phỉ mượn cớ tiễn hắn, cùng Tề Thị đi ra ngoài.
Thấy xung quanh không có ai, Tề Thị mới nói nhỏ: “Tiểu thư, tôi gặp Trương đại phu ở trong phủ, ông ấy đến bắt mạch cho Lâm Thanh Hà, nghe nói là nàng ta có thai rồi.”
Thấy xung quanh không có ai, Tề Thị mới nói nhỏ: “Tiểu thư, tôi gặp Trương đại phu ở trong phủ, ông ấy đến bắt mạch cho Lâm Thanh Hà, nghe nói là nàng ta có thai rồi.”
Trái tim vốn đã buốt giá của Vân Phỉ lại giống như bị người ta bóp chặt. Nàng lẳng lặng nhìn mây bay trên đỉnh núi, chúng nhẹ nhàng lượn lờ êm ả, rồi dần dần trở nên nặng nề. Thiên nhiên cũng trở nên thay đổi, giống như lòng người đã đổi thay.
Tề Thị tức đến nỗi rơi nước mắt. “Bây giờ lão gia có người mới, ngay cả công tử cũng không thương nữa. Nghe nói công tử bị bệnh thì chỉ bảo đại phu theo tôi lên đây để khám chứ không hề nói đón công tử về dưỡng bệnh.”
“Chuyện này đừng nói với mẹ của ta. Ta về nhà một chuyến, vυ" chăm sóc A Tông nha.”
Vân Phỉ lập tức xuống núi, dẫn theo mấy người cưỡi ngựa về phủ châu mục, rồi đi thẳng vào thư phòng của Vân Định Quyền.
Vân Định Quyền đang cầm bút viết thư, nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, thì thấy đứa con gái không gặp hơn một tháng đang rụt rè đứng trước cửa thư phòng, giống như một chú chim bồ câu hoảng hốt không biết phải bay về đâu, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc, trông hết sức đáng thương.
Vân Định Quyền bất giác đặt bút xuống, bởi vì từ nhỏ đến lớn con gái hắn đều vui vẻ hoạt bát, chưa bao giờ khóc trước mặt hắn như thế này.
Dù sao thì đứa con gái này cũng chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng hắn, hắn cảm thấy mềm lòng nên vẫy tay với nàng: “A Phỉ.”
Vân Phỉ chậm rãi bước tới, nhìn hắn với ánh mắt ai oán: “Cha, cha không cần A Phỉ và A Tông nữa sao?” Từ trong đôi mắt trong veo, những giọt lệ trong vắt rơi xuống tí tách, dù trái tim có sắt đá đến đâu thì cũng bị những giọt nước mắt này làm tan chảy.
Vân Định Quyền thấy con gái khóc như vậy thì không khỏi áy náy, đưa tay lên định xoa đầu nàng, nhưng nhớ ra năm nay nàng đã là một tiểu cô nương mười lăm tuổi thì liền thu tay lại, thở dài: “Làm gì có chứ. Mẹ con về chưa?”
Vân Phỉ lắc đầu, những giọt nước mắt tròn xoe lại rơi xuống: “Sao cha không đi đón mẹ về?”
Vân Định Quyền nghe thế thì mặt trở nên lạnh tanh: “Trước kia mỗi lần nàng ấy bỏ về nhà mình, cha đều đi đón nên khiến nàng ấy không biết trời cao đất dày là gì nữa. Nếu nàng ấy muốn về thì tự mà về, cha bận rộn nhiều việc, làm gì có thời gian mà đi đón.”
Bận rộn nhiều việc mà còn có thời gian chạy tới Túc Châu nạp thϊếp sao chứ? Vân Phỉ thầm cười lạnh, nhưng vẻ mặt thì trở nên càng đáng thương. “Có phải vì mẹ hai có thai nên cha không thể đi không?”
Vân Định Quyền thoáng ngượng ngập. “Không liên quan gì đến chuyện này. A Phỉ, hiện nay thân phận của cha đã khác xưa, nếu ngay cả một Lâm Thanh Hà mà mẹ con còn không chấp nhận được thì sau này làm sao chấp nhận được những người khác nữa?”
Lòng hắn ôm đầy dã tâm, vì hoàn thành đại nghiệp, sau này khó tránh việc hôn nhân chính trị. Cho nên lần này phải khiến Tô Thanh Mai cúi đầu chịu thua thì mới tránh được phiền phức sau này.
Vân Phỉ đã hiểu được ý của cha, cũng hiểu được bây giờ cha mình đã không còn là một đình trưởng nhỏ nhoi, nghèo xơ nghèo xác, phải dựa dẫm vào cha vợ như năm xưa. Điều nàng phải làm bây giờ là gắng sức gìn giữ những thứ lẽ ra phải thuộc về mẹ và A Tông, không để người khác giành mất.
“Mẹ cũng không phải ngang ngược nhỏ nhen, chẳng qua chuyện xảy ra quá bất ngờ nên chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Mẹ luôn một lòng một dạ với cha… Mong cha nghĩ tới con và A Tông mà đi đón mẹ về.”
Vân Định Quyền nghe những lời này, giọng cũng từ từ dịu lại. “Huynh trưởng của mẹ hai con là châu mục Lư Châu Lâm Thanh Phong. Ngô Vương có binh lực hùng mạnh, đối với đất Sở chúng ta như hổ rình mồi.”
Còn chưa dứt lời, Vân Phỉ đã nói: “Cha, cha làm rất đúng, Túc Châu thuộc Lư Châu là vị trí hiểm yếu, là huyết mạch của bắc nam, nếu Kinh Châu liên thủ với Lư Châu, Ngô Vương sẽ không dám manh động.”
Vân Định Quyền gật đầu khen ngợi. Hắn cũng không phải loại ham mê nữ sắc, lý do chủ yếu khi cưới Lâm Thanh Hà chính là muốn liên thủ với Lư Châu, bởi sau lưng Lâm Thanh Hà là mười vạn binh mã. Con gái hắn thông minh hơn người, vừa nghe là đã hiểu được dụng ý của hắn. Vân Định Quyền vừa mừng rỡ vừa tiếc nuối, thở dài: “A Phỉ, đáng tiếc con là nữ nhi!”
Vân Phỉ hiểu được hàm ý của hắn, vội vã nói: “A Tông còn thông minh hơn con.”
Nàng biết cha mình không hài lòng với đệ đệ cho lắm.
Lúc A Tông được năm tuổi, Vân Định Quyền đặc biệt sai giáo úy Tống Kinh Vũ – người có võ công xuất sắc nhất trong quân về dạy võ công cho A Tông. Nhưng vì Tô Thanh Mai nâng niu đứa con hiếm muộn này như châu như ngọc, không nỡ để nó chịu khổ nên cứ che chở mãi, khiến hai năm rồi mà võ công của A Tông không hề có tiến triển, làm Vân Định Quyền hết sức thất vọng.
“Cha, A Tông rất nhớ cha, nằm mơ cứ gọi cha mãi.” Nàng níu ống tay áo của Vân Định Quyền, mắt rưng rưng nước làm người ta phải mềm lòng.
Vân Định Quyền thở dài một hơi :”Con về trước đi, đợi vài ngày nữa cha hết bận thì sẽ đi đón các con.”
Dù sao Tô Thanh Mai cũng là vợ cả, lại có ân với hắn, Vân Định Quyền cũng không muốn mang cái danh vong ân phụ nghĩa. Nếu con gái đã đến năn nỉ thì hắn cũng biết điều, lấy đó là cớ để Tô Thanh Mai xuống nước. Nếu Tô Thanh Mai chịu về nhà, hắn cũng sẽ niệm tình cảm ngày xưa mà cho nàng ta một vị trí nho nhỏ, sau này có thêm Trương Thanh Hà hay Lý Thanh Hà thì cũng không thể để cho nàng ta lớn lối.
“Cảm ơn cha.” Vân Phỉ nín khóc, mỉm cười. “Con về trước đây, cha mau đến nhé.”
Vừa khỏi thư phòng, nàng đã nghe một giọng nói yểu điệu vang lên từ phía hành lang: “Hoa trong phủ trồng thật là đẹp, ngươi nhìn cây sơn chi này xem, trên cành toàn là nụ hoa.” Người nói chuyện chính là Lâm Thanh Hà, mẹ hai yểu điệu của nàng.
Vân Phỉ nghe thế, lòng như quặn lại. Từng gốc cây ngọn cỏ, từng cái bàn cái ghế trong phủ này đều do mẹ nàng vất vả mua sắm, dùng toàn là tiền của Tô gia. Mẹ thật là khờ, vì sao phải dâng không không nhà mình cho người phụ nữ khác chứ?
Nàng gạt nước mắt, không thèm quay đầu mà đi thẳng ra khỏi phủ châu mục. Về tới Liên Hoa Sơn, trời đã hơi tối, mưa sắp đổ xuống, trên đầu thỉnh thoảng lại có những chú chim đang tung cánh lượn ngang qua.
A Tông đang chơi đùa trong sân, thấy nàng thì chạy tới đón, ôm chân nàng, mắt thiết tha: “Tỷ tỷ, tỷ về nhà có mang chân gà lên cho đệ không?”
Vân Phỉ cúi đầu nhìn đệ đệ bụ bẫm đáng yêu, đột nhiên ngồi xuống, hung dữ nói: “A Tông, từ này về sau đệ phải có gắng đọc sách, luyện võ công. Nếu dám lười biếng, tỷ tỷ sẽ đánh nát mông đệ!”
Nhà thì có thêm một mẹ hai đẹp như yêu tinh, cha trở mặt vô tình, bỏ mặc bọn họ ở đây không đoái hoài gì đến, ngày nào cũng chỉ có thể ăn những món chay nhạt nhẽo, ngay cả tỷ tỷ bình thường rất yêu thương chiều chuộng nó cũng bỗng trở nên đáng sợ như hung thần nên A Tông – đứa trẻ vốn sống trong mật ngọt bỗng cảm thấy cuộc sống trở nên thật đáng sợ, há mồm định khóc lên.
Vân Phỉ trừng nó: “Không được khóc.”
A Tông mồm méo xệch, chớp chớp mắt, cố nén những giọt lệ, nhìn nàng bằng vẻ rất tội nghiệp.
Vân Phỉ hung dữ nói: “Bây giờ cha đã có mẹ hai, cũng sẽ nhanh chóng có mẹ ba, mẹ tư, mẹ năm… Nếu đệ còn không chịu cố gắng thì không chỉ đệ tiêu đời, mà mẹ cũng tiêu luôn.”
A Tông gật đầu lia lịa: “Đệ biết rồi.”
Hung thần dữ tợn lập tức biến thành bồ tát hiền hậu, Vân Phỉ mỉm cười xoa đầu nó, rồi nâng mặt nó lên, hôn một cái thật mạnh: “A Tông thật ngoan.”
A Tông lau nước miếng trên mặt, hậm hực nghĩ thầm: “Hừ, đánh cho một phát rồi cho một viên kẹo, vui lắm sao chứ.”