Chương 1
“Thời tiết tại sao lại nóng như vầy!”
Đan Tê xoa xoa mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, nhịn không được oán giận. Đứng lại, hắn nhìn trái phải bốn bề im ắng, mới lặng lẽ duỗi tay ra, lập tức trong tay xuất hiện một cái quạt.
Vừa phe phẩy cây quạt, Đan Tê rảo chân bước đến ngoại thành.
“Đứng lại.”
Đan Tê đang cắm cúi đi hoảng sợ dừng lại, ngẩng lên thì thấy ba người đương chắn đường hắn.
“Quả nhiên là quế thụ tinh, có thể tu luyện thành hình người xem ra ít nhất đã có năm trăm năm đạo hạnh.” Một đạo sĩ cẩn thận nhìn hắn, quay lại mỉm cười với hai tên phía sau.
” Động phủ của tôn chủ vừa mới sửa lại, nếu bắt nó về để ở hoa viên, tôn chủ nhất định rất hài lòng”
Một người khác cũng mỉm cười.
“Đúng vậy, lan quế lưu phương* (trong nhà có lan có quế), rất tốt.”
Người thứ ba cũng gật đầu.
Đan Tê nghe ba người nọ nói chuyện, cảm thấy bị coi thường.
Đúng như bọn họ nói, Đan Tê không phải người, mà là một thụ tinh. Bản thể của hắn sinh trưởng ở linh xuyên Đông Sơn, là một gốc cây quế đã hơn năm trăm năm tuổi.
Nhưng cho dù bản thân không phải người, đây cũng không phải là quá bị xem thường sao?
Ba người kia cứ tự quyết định như vậy, cứ như là hắn cũng đã đồng tình ấy. Hiển nhiên, trong mắt người ta, một quế thụ tinh căn bản không có quyền lên tiếng hay tự chủ gì cả.
Chi bằng Đan Tê này tự mình quyết chuyện của mình, ba vị đạo sĩ trước mặt pháp lực không nhỏ, hắn dù là yêu, nhưng phàm là cỏ cây thì đạo hạnh đều yếu, nếu không muốn bị bắt đi thì chạy là thượng sách!
“Chạy đi đâu?”
Vừa thấy Đan Tê xoay đầu bỏ chạy, đạo sĩ đứng đầu mắng một tiếng, vươn tay niệm chú đánh về hướng Đan Tê. Đan Tê thấy tình thế không tốt, đột nhiên thả người nhảy dựng, nhất thời biến mất trước mắt cả ba.
Mệt mỏi dựa vào một gốc cây, Đan Tê thở hồng hộc.
Tuy rằng hắn may mắn trốn thoát, nhưng phù chú của tên kia lại dán trên người, khiến hắn bây giờ không thể triển khai pháp lực gì cả.
Nhìn sắc trời, Đan Tê như muốn khóc.
Trời ạ, không có pháp thuật, hắn phải như thế nào mới có thể trở về núi đây hả. Chỉ nghĩ tới việc phải từng bước từng bước lết bộ về, hắn đã thấy tương lai hắc ám bày ra trước mắt. Hắn từng nghe người ta nói qua, núi Đông Sơn địa thế hiểm trở, chưa ai có thể đặt chân tới đỉnh, người thường muốn đi tới sườn núi cũng phải mất bảy tám ngày. Cứ cho là hắn cố bò lên, không mệt chết thì cũng đói mà chết.
” Thật sự là đáng thương, lại còn bị phù chú trấn nữa.”
Một giọng nói trầm trầm đột nhiên vang lên bên tai Đan Tê, hắn sợ tới mức nhất thời nhảy dựng lên, quay đầu lại mới phát hiện phía sau mình không biết từ lúc nào đã có một người.
“Ngươi, ngươi từ nơi nào nhảy ra?”
Thấy hắn còn sống đây, không phải muốn hù chết hắn chứ?
Đan Tê tức giận nhìn trừng trừng vào địch nhân, đang muốn phát hỏa, bỗng vừa định thần lại nhịn không được mà hơi hé miệng ngây dại.
Nhân gian sao lại có một nam tử tuấn tú mỹ lệ đến vậy?
Da như tuyết ngọc, mặt đẹp như hoa, môi như thu thủy, toàn thân toát ra khí chất thanh hoa cao thượng, nam tử này đột nhiên xuất hiện như tiên tử đường đột hạ phàm, thanh tao siêu dật, băng thanh ngọc khiết.
Lúc này, người nọ đứng dựa vào cây rất thoải mái, đôi mắt trong suốt nhìn Đan Tê không rời. Gió đêm nhẹ nhàng thổi bay tà áo trắng, khiến người khác có cảm giác hắn tựa hồ có thể theo gió bay đi.
“Thế nào? Có phải ta đẹp quá nên ngươi mới ngắm nhìn đến ngây người?”
Thấy Đan Tê ngơ ngẩn nhìn mình, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mục Dung thoáng hiện ra ý cười nhàn nhạt, khiến hắn vốn thoát tục như mây cao bỗng có thêm vài phần ôn nhu trần thế.
“Nói bậy, ngươi làm gì đẹp.”
Đan Tê đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác, không chịu thừa nhận là mình vừa nhìn người ta đến ngây người ra.
“Không thừa nhận à, thật là một tiểu hoa quế đáng yêu mà……” Nhìn thấy Đan Tê hai gò má ửng đỏ, dáng bộ xinh đẹp ngượng ngùng, Mục Dung không nhịn được bèn nở nụ cười, bỗng nhiên vươn tay khẽ vuốt lên gò má Đan Tê.
Ngón tay ấm áp nhẹ nhàng như lông vũ khẽ quệt ngang mặt Đan Tê. Đan Tê theo bản năng run rẩy một chút, cảm thấy khi ngón tay kia lướt qua, trong lòng mình cũng có chút không bình thường, có cảm giác thoải mái đến kì lạ.
“Ngươi làm gì vậy?”
Đan Tê hoảng hốt thoát khỏi cơn mê, nhất thời ửng hồng hai gò má.
Người này vừa thấy hắn đã động chân động tay, không phải có chút quá đáng sao. Cho dù hắn có dung nhan xinh đẹp thế nào thì cũng không thể tùy tiện sờ hắn như thế. Đáng ghét hơn nữa là, bản thân bị hắn sờ mó như thế lại có phần cảm thấy thoải mái.
Thẹn quá thành giận, Đan Tê liền nhìn Mục Dung một cách xem thường.
Hơi thở Mục Dung bỗng nhiên dồn dập.
Lúc này hai gò má trắng nõn của Đan Tê ửng ửng hồng, đôi mắt trong sáng mở lớn hơn, bộ dạng tức giận này, nụ cười khinh mạn này của hắn đáng yêu biết bao, khiến ngưòi ta nhìn thấy quả muốn một ngụm nuốt vào.
“Đúng rồi, ngươi làm sao biết ta là quế thụ?” Đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, Đan Tê lui ra phía sau vài bước, cảnh giác trừng mắt nhìn đối phương.
Người này không phải cũng muốn nhổ hắn về chứ?
“Ta không chỉ biết ngươi là hoa quế thụ, ta còn biết rất nhiều rất nhiều chuyện khác của ngươi……”
Mục Dung nhìn Đan Tê, ánh mắt trong suốt lấp lánh ý cười.
Người này cười lên quả thực là đẹp. Còn hơn cả bộ dạng cao quý trong trẻo nhưng lạnh lùng ban nãy, hắn thích y cười rộ lên như vậy, cảm giác thật ấm áp. Ngay cả giọng nói cũng rất ấm, thấp nhu trong sáng, phía cuối còn ngân ra tạo cảm giác thật du dương êm ái.
Nhìn lúm đồng tiền của Mục Dung đến si mê, Đan Tê nhịn không được, miên man suy nghĩ.
“Này tiểu hoa quế, không cần ngẩn người nhìn ta như vậy, ngươi nói trước cho ta biết, có muốn ta giúp ngươi bóc thứ bùa chú đó ra không?” Trừng mắt nhìn, Mục Dung cười dài hỏi Đan Tê.
“Đương nhiên có.”
Đan Tê gật đầu chạy nhanh tới, người này có thể nhìn ra bản thể của hắn, so với hắn nhất định là pháp lực cao cường hơn, ắt có thể giúp hắn giải trừ thứ bùa chú chết toi này.
“Vậy ngươi cảm tạ ta thế nào?”
Mục Dung đơn giản ngồi xuống cạnh Đan Tê, không để ý xem áo có lấm bẩn hay không.
Nào có ai trước khi làm phước lại nghĩ tới chuyện này, kẻ này quả thực rất vô lại.
Đan Tê buồn bực trừng mắt nhìn Mục Dung.
“Hôn ta một chút, ta liền giúp ngươi bóc đi.” Mục Dung trừng mắt đưa ra yêu cầu.
“Ta không thèm!”
Đan Tê liếc mắt nhìn Mục Dung một cái, không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu cự tuyệt. Tuy rằng hắn hầu như chỉ ở nơi núi rừng hẻo lánh nhưng cũng biết, hôn môi không phải là chuyện muốn tùy tiện làm với ai cũng được.
Thật quá đáng yêu.
Nhìn thấy Đan Tê vừa buồn vừa giận, từ khóe mắt to rưng rưng đến điệu bộ đáng yêu, Mục Dung nhịn không được liền vươn tay, ôn nhu đặt trên môi Đan Tê.
“Ngươi sao cứ thích động tay động chân vậy, thực tiểu nhân……”
Đan Tê gạt bàn tay xấu xa của Mục Dung ra, nhìn thẳng vào mắt hắn mà mắng
“Vô lại……”
Mục Dung nhăn nhở cười, nhàn nhã đứng lên, y phủi phủi trên người, mặc dù không hề bị lấm bẩn, lẩm bẩm: “Đã có người không thích được giúp đỡ, ta đây đành phải đi rồi. Chẳng qua núi cao đường xa, nghe nói trên đường sài lang hổ báo cũng khá nhiều, cũng không biết hoa quế bọn họ có ăn hay không nữa…..”
Cái nên nam nhân này tuấn mỹ là vậy mà cứ thích hù dọa hắn, có chết cũng không thèm… Đan Tê rất có khí cốt không thèm nhìn Mục Dung. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn có chút do dự.
Không lẽ phải tự mình đi về? Thật sự sẽ chết người đó. Thôi, quên đi, ai bảo hắn rơi vào tình cảnh chẳng mấy hay ho này, vả lại tên này cũng vô cùng xinh đẹp, hôn y một chút ta cũng không có thiệt gì.
Nhưng khi Đan Tê vừa quyết định xong, quay đầu lại thì Mục Dung đã biến mất tự lúc nào.
Đúng là người xấu, thấy chết mà không cứu.
Đan Tê tức giận nói.
“Ở trong này.”
Nghe tiếng quát mắng, Đan Tê lúc này đang chuẩn bị lên đường trở lại Đông Sơn bi thảm nhận ra, hắn bị ba tên đạo sĩ kia đuổi tới nơi rồi!
Thấy ba tên kia sắp lấy dây thừng ra trói mình, Đan Tê như muốn khóc. Hối hận quá, sớm biết thế này đã đáp ứng yêu cầu của tên kia cho rồi.
“Tiểu hoa quế, ngươi hiện tại có muốn ta cứu hay không a?”
Bỗng nhiên, thanh âm quen thuộc vang lên bên tai. Đan Tê chạy trái chạy phải nhìn xem, tuy nhiên không thấy được thân ảnh của Mục Dung, bất quá hắn vội vàng gật đầu, reo lên: “Có có có!”
Trong nháy mắt, Đan Tê cảm thấy mình đang lọt vào một vòng tay ôm ấm áp. Hắn ngẩng đầu lên vừa lúc trông thấy ý cười trong đôi mắt trong veo của Mục Dung.
“Vậy ngươi là đáp ứng yêu cầu của ta?”
Mục Dung vừa cười vừa bỡn cợt làm cho Đan Tê nhất thời thấy buồn bực dâng lên. Người này quả là biết lợi dụng lúc kẻ khác gặp khó khăn. Mục Dung liếc mắt một cái, Đan Tê thực sự không tâm phục chút nào, nhưng hoàn toàn không nhận ra lúc này chính hắn đang thoải mái tựa đầu vào ***g ngực Mục Dung.
Quay đầu nhìn về phía ba người kia, Mục Dung tươi cười, trở về khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng ban nãy. Đánh giá đối phương vài lần, hắn thản nhiên nói: “Thúy Thương cũng quá phóng túng cho môn hạ rồi đấy, cho nhóm các ngươi cứ thế tùy ý làm bậy thế này.”
Lời đó của Mục Dung khiến ba người vô cùng sợ hãi.
Bọn họ đúng là môn hạ của Thúy Thương, một trong bốn vị thiên quân xung quanh Thanh đế.