Phó Chí Tắc thắt dây an toàn cho cô, khởi động xe phóng về phía trước. Dọc theo đường đi, sắc mặt anh lạnh lùng, nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước. Tốc độ xe cực nhanh, vài phút sau tấm biển cấp cứu bệnh viện hiện ra trước mắt.
"Về nhà dùng thuốc xử lý là được rồi." Vân Li sửng sốt, lần này ngã rất đau, nhưng trong ấn tượng của cô, dù sao bệnh đến mức nghiêm trọng mới cần đến bệnh viện.
Anh không hé răng, đậu xe, lôi Vân Li đến phòng cấp cứu, từ đăng ký đến kiểm tra sức khoẻ, cả quá trình chỉ diễn ra trong hai phút, khi bác sĩ xử lý vết thương cho Vân Li, Phó Chí Tắc dựa vào bên cạnh nhìn.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương, hai người trở lại hành lang, ngồi cạnh ở ghế nghỉ chân, Phó Chí Tắc rũ đầu, đan các ngón tay vào giữa hai đầu gối.
Anh không nói trong nửa giờ rồi.
Vân Li đặt tay phải lên đầu gối, băng gạc quấn quanh gan bàn tay vài vòng, Phó Chí Tắc nghiêng đầu nhìn, nhẹ nắm đầu ngón tay cô.
Anh đột nhiên ôm chặt cô.
Là rất dùng sức ôm.
Cánh tay Chí Tắc gắt gao giam lấy vai cô, lực độ năm ngón tay nắm đầu vai vai cô thật mạnh, như muốn dung nạp cô vào trong cơ thể. Vân Li nhất thời không phản ứng lại, vài giây sau, anh chôn mặt vào cổ cô.
Trên cổ có thể cảm nhận được gương mặt anh lạnh lẽo, mũi thẳng tắp.
Giờ phút này, không biết có phải Vân Li quá độ gia công không, cô có thể cảm nhận được, bản thân mình là một phần rất quan trọng đối với anh.
Ôm trong chốc lát, Phó Chí Tắc buông cô. Bác sĩ dặn dò không nên chạm nước, cũng không có nguy hiểm lớn nào khác. Vân Li cũng không để tâm đến vết thương này, nhớ tới món quà bị cướp đi, cô có chút buồn bực nói: "Quà còn chưa kịp hâm nóng đã bị lấy mất."
"......"
Phó Chí Tắc ngoắc ngoắc đầu ngón tay cô: "Anh tìm về cho em."
Trông anh không giống như đang nói giỡn.
"Không cần, người đó trông rất dữ tợn, lỡ anh bị thương thì sao, như vậy mất nhiều hơn." Vân Li vội vàng nói, Phó Chí Tắc không theo tiếng, cô xác nhận nói: "Anh có nghe không?"
Anh trả lời. Lặng im mà suy xét, trên mặt ý vị không rõ.
Cửa lớn phòng cấp cứu đối diện với vòng đu quay Nam Vu, Vân Li nhìn ánh đèn neon xa đằng kia, mới nhớ tới lịch trình ban đầu đêm nay, hỏi: "Chúng ta vẫn có thể đến nhà hàng chứ?"
Phó Chí Tắc nhìn thời gian: "Quá giờ, về nhà thôi."
Cô định di chuyển, nhưng Phó Chí Tắc đứng dậy trước cô một bước: "Anh cõng em đi."
Vân Li: "......"
Tuy rằng thẳng đến khi Phó Chí Tắc không thể nhầm lẫn nơi cô bị thương chỗ nào bị thương, hoang mang dưới, Vân Li vẫn nhắc nhở nói: "Em bị thương ở tay......"
Phó Chí Tắc nhìn chằm chằm cô, không đau không ngứa mà cười một cái.
Hắn không có che giấu chính mình ý đồ: "Anh muốn cõng em."
Vân Li nhìn xem bốn phía, không nhiều người lắm, cô xây dựng tâm lý: "Cũng được, người khác cũng không biết tay em bị thương."
Hẳn là cũng không đến mức khiến cho những người khác chú ý.
"......"
Nghe giọng nói miễn cưỡng, Phó Chí Tắc câm nín, anh xoay người ngồi xổm xuống, để lộ tấm lưng rộng mở trước mặt cô, Vân Li nhìn xung quanh như tên trộm, chậm rì rì mà dùng tay vòng qua cổ anh.
Cánh tay anh cọ qua mặt dưới đùi của cô,dễ như trở bàn tay cõng cô lên.
Không có ấn tượng được người ta cõng. Rất hiếm khi trải qua kiểu cảm giác cơ thể mất cân bằng như này, Vân Li ôm chặt cổ anh, chôn mặt vào khăn quàng cổ.
Trên khăn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, Phó Chí Tắc dừng lại bước chân: "Hơi nóng, giúp anh cởi ra đi."
Cô ngoan ngoãn cởi khăn quàng cổ của anh, mang trên cổ mình.
Phó Chí Tắc: "Ôm chặt chút."
Vân Li ôm chặt cổ anh.
Phó Chí Tắc: "Giống như vừa rồi."
"......"
Vân Li: "Cái nào cơ......"
Cô lẩm bẩm nói, đỏ mặt, chậm rãi vùi mặt vào giữa cổ anh, sát làn da anh, động tác không tình nguyện.
Có thể cảm nhận được tay anh dùng sức chút.
Có vẻ bị như lời cô nói việc làm không đồng nhất chọc cười, rong cổ họng anh có tiếng cười, nghe được sự trêu đùa, Vân Li nhìn anh, ánh mắt có chút cảnh cáo.
Phó Chí Tắc cũng nghiêng đầu nhìn cô, cũng không biết sao lại thế này, Vân Li ngẩng đầu, tiến lên phía trước chạm vào môi anh một chút, thấy anh sửng sốt, cô có loại cảm giác vui vẻ có thù phải báo.
Anh chỉ sững sờ trong giây lát, giây tiếp theo, Phó Chí Tắc nhìn cô, hạ cổ nói: "Thêm lần nữa."
"......"
Cô lộ vẻ mặt không muốn, mặt vẫ đến gần anh. Ánh mắt anh trong vắt, cái mũi như có bóng, đường cong rõ ràng, hai người gần gũi đến mức thấy rõ bóng dáng của lông mi.
Phó Chí Tắc lên phía trước chạm vào môi cô.
Vân Li phản xạ có điều kiện mà lui lại, khóe môi anh khẽ nhếch, còn nói thêm: "Lại đây chút."
Trong thanh âm có mê hoặc không thể cưỡng lại, khàn khàn trong sự dịu dàng.
Cô cảm thấy cổ mình bắt đầu nóng lên, mất thần trí tới gần anh, Phó Chí Tắc rũ mắt, môi phủ lên, xúc cảm mềm mại kéo dài hơn so với lần trước, sau đó, anh thăm dò trước mà khẽ cắn từng điểm trên môi cô, lấy tiết tấu thật chậm.
Mỗi lần anh gặm nhấm, ánh mắt đều nhìn chăm chú cô, tâm trí Vân Li tràn ngập người đàn ông trước mặt, ngay cả hô hấp đều là hơi thở của anh, xúc cảm gặm cắn kia kí©h thí©ɧ thần kinh toàn thân cô.
Trên tay Vân Li không tự giác mà dùng sức, một cái chớp mắt, đầu lưỡi ấm áp của anh tham nhập vào môi cô, chạm vào đầu lưỡi của cô.
Tình ý trong mắt anh hút lấy lí trí của cô, Vân Li thụ động mặc anh dẫn đường, câu cái lưỡi cô vào môi anh. Môi răng dung hòa, cô chậm rãi lấy lại hơi thở của mình, hô hấp của anh dồn dập, tất cả trong ánh mắt đều là cô.
......
Sau khi về nhà đã sớm bảy giờ, Phó Chí Tắc mở tủ lạnh ra xem, Vân Li thu dọn mọi thứ theo trật tự, nguyên liệu nấu ăn vừa xem là hiểu ngay.
Anh cầm chút rau dưa với bò bít tết đông lạnh.
Nhận ra ý định của anh, Vân Li quan sát khuôn mặt không dính khói lửa phàm tục của Phó Chí Tắc một lát, thành thật hỏi: "Anh sẽ nấu sao?"
Phó Chí Tắc không trả lời.
Vân Li cũng đứng dậy muốn ấn Phó Chí Tắc về trên sô pha: "Hay là để em làm đi." Dùng sức đè bờ vai của anh xuốn, lại phát hiện anh bất động.
Anh bước vào bếp, kéo cửa ra, đóng cửa mân mê. Mở hai video trước của Vân Li trên trạm E, dùng tốc độ x2 nhìn một lần, video của cô giải thích rất chi tiết, Phó Chí Tắc khắc ghi lại quá trình này trong bộ nhớ.
Chỉ mất nửa tiếng để nấu ăn, chờ anh đặt mọi thứ lên bàn, Vân Li nhìn chằm chằm cái tạp dề màu hồng nhạt anh trên người, kích thước không vừa, như đang chen chúc trên người anh.
Với khuôn mặt có chút thanh lãnh của anh, Vân Li nhịn cười móc di động ra, mở camera.
Phó Chí Tắc mặt vô biểu tình: "Làm gì vậy?"
Di động không để im lặng, có một tiếng tách rõ ràng trong không khí.
Phó Chí Tắc: "......"
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt này khiến cô sởn cả tóc gáy, không trêu nữa, Vân Li cất điện thoại đi. Thấy cô rất nhát gan, Phó Chí Tắc không cởi tạp dề, kéo ghế ngồi xuống.
"Nhìn đi."
Anh chỉ có hai chữ.
Vân Li mở bức ảnh vừa rồi đưa cho anh, người trong ảnh cao lớn, lạnh lùng mặc tạp dề nhỏ màu hồng bé hơn một mét, bởi vì là chụp từ bé hướng lên trên, nên khí phách không ai bì nổi cùng với ăn mặc quỷ dị ngoan ngoãn đáng yêu mà không có sự mâu thuẫn nào.
Phó Chí Tắc ngoài cười nhưng trong không cười: "Còn ổn."
"Vậy em chụp lại nhé?" Cô giơ di động.
"......"
"Nếu không tự chụp một tấm đi." Cô sửa lại ngụ ý.
Phó Chí Tắc không bài xích như vậy, mặc cho cô tới gần mình, Vân Li đến bên cạnh anh, thần sắc anh lạnh lùng giữa màn hình, cô dùng bả vai đẩy anh: "Cười cái nào."
Biểu cảm của anh không có chút biến hóa nào, Vân Li cũng không ép buộc, áp mặt vào má anh, kéo camera ra xa để có thể nhét nửa người trên anh đang mặc.
Anh phớt lờ cô tự sướиɠ, khi gương mặt tiếp xúc liền cọ cô vài cái.
Liền chụp mấy tấm.
Một bữa cơm ăn không lâu, sau khi chờ Phó Chí Tắc rửa chén xong, cả hai ngồi trên chiếu tatami ở ban công, này vẫn là Vân Li tự mình trang trí sau khi thuê chung cư, có thể nhìn thấy một phần vòng đu quay ở nơi xa qua cửa sổ.
Vào lúc nửa đêm, hẳn là ccó thể xem pháo hoa của thành phố Nam Vu.
Cùng nhau xem một bộ phim, gần đến 0h. Cô dựa vào vai Phó Chí Tắc, hai người yên lặng mà nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Nhạc chuông cuộc gọi video phá vỡ bầu không khí im lặng, là điện thoại của Vân Dã, Vân Li ngồi thẳng lưng trả lời điện thoại, cậu đang ở bên ngoài, cắm tai nghe, trên người chỉ mặc chiếc áo khoác mỏng.
Vân Dã đảo camera, quay một vòng bốn phía cho Vân Li xem, là điểm cho phép bắn pháo hoa mà họ thường đến trong đêm giao thừa, có rất nhiều người xung quanh cậu.
"Em mua một ít pháo hoa." Vân Dã nhìn màn ảnh nói, "Miễn cưỡng phóng cho chị xem, coi như đón giao thừa đường dài với chị."
Vân Li: "......"
Cô nhìn Phó Chí Tắc một cái, anh nghiêng đầu nhìn cô.
......
Sao cô lại nhanh rơi vào tình thế khó xử như vậy chứ.
Thấy nét mặt cô thay đổi đa dạng, Vân Dã khó chịu nói: "Ai kêu chị không cho em tiền mua vé máy bay chi, đến Nam Vu gặp mặt đón giao thừa."
"Em đến Nam Vu có thể đón giáo thừa với chị thật thì chị nuốt điện thoại vào luôn ha" Vân Li không chút khách khí mà hờn lại, thiếu niên cau mày, cũng không để ý đến cô, Vân Li chỉ thấy màn hình tối đen, sau đó lại sáng lên, Vân Dã đã đốt hai que pháo hoa trên tay, ở trước mặt quơ quơ.
Vân Dã: "Vân Li, giá pháo hoa này đã tăng rồi, giá bây giờ là 10 đồng 2 cái, hôm nay em mua 60 đồng, AA đi. Mau phát bao lì xì cho em nào."
AA: chia đôi
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ còn hai phút nữa là đến 0h, Vân Li không chút trì hoãn mà gửi cho cậu một trăm đồng, Vân Dã nhận được chỉ trong vài giây, sau khi nhìn thấy con số, giống như gặp được chuyện hiếm lạ mà à.
Vân Li: "Cho em, chị phải đón giao thừa rồi."
Vân Dã: "?"
Vân Li: " Bái bai."
Vân Dã: "......"
Cô trực tiếp cúp điện thoại. Một bên Phó Chí Tắc nhìn bọn họ tương tác, cũng không khúc mắc: "Tắt video với em trai rồi à."
Vân Li điên cuồng lắc đầu, hai người lần đầu tiên đón giao thừa.
Làm sao có thể bao dung bóng đèn lớn Vân Dã này, cùng lắm thì phát lại cho cậu hai bao lì xì thôi.
Phó Chí Tắc không nhiều lời, ôm cô vào lòng, Vân Li vừa định nói cái gì đó, ngoài cửa sổ vang lên một tràng pháo hoa liên tục, một chuỗi tia lửa bùng lên bầu trời, bắn ra ánh sáng bảy màu.
Động tác động thái trên giao diện trạm E nhất trí spam "Chúc mừng năm mới". Một số người còn đăng những lời chúc hay dự định trong năm mới, cùng với những việc hoàn thành của năm trước.
Vân Li lắc lắc Phó Chí Tắc bên cạnh: "Năm mới rồi, anh có nguyện vọng gì không?"
Phó Chí Tắc gục đầu vào vai cô, lười nhác nói: "Em có không?"
"Nguyện vọng của em ——" Vân Li nghiêng đầu về phía anh, "Hy vọng anh có thể thích em lâu một chút."
Phó Chí Tắc cũng nhìn cô, thật lâu sau, anh nhẹ phủ môi cô, giữa lưu luyến truyền đến thanh âm anh—— sẽ thực hiện.
===================
T2193401032022