Chương 51: Tìm Đến Võ Quán Khiêu Chiến

Đêm đó về đến nhà, Tô Diệu lập tức lên mạng tìm tòi video thực chiến liên quan tới Giang Hiểu Nguyệt.

Đó đã là trận so tài một năm trước, thu hình lại cũng là công khai, ở trên không ít website đều có thể tìm thấy. Không có phí bao nhiêu sức lực, hắn đã tìm được buổi diễn dự thi của Giang Hiểu Nguyệt.

Quả nhiên đúng như Trương Tường nói, mọi trận đấu của cô ấy, bao gồm cả trận chung kết, về cơ bản là không có chút hồi hộp gay cấn nào, nó gọn gàng và thậm chí hơi nhàm chán.

Đương nhiên khả năng này cũng là bởi vì nguyên do bản thân trận đấu cũng không đủ hàm kim lượng. Ngẫm lại bọn hắn xem cái trận đấu kia ở Huy Thành trong kỳ nghỉ, thì Hậu Tinh Đào cuối cùng đoạt giải quán quân trong toàn bộ quá trình cũng đều là vô song một mạch từ đầu đến cuối, không có sóng gió trong toàn bộ quá trình.

Vì vậy, nếu muốn xem kỹ năng hoặc thói quen chiến đấu, Tô Diệu cảm thấy dường như không có gì đáng để tham khảo trong video trực tiếp này, thông tin hữu ích nhất mà hắn ta có thể nhận được từ đó là khả năng thức tỉnh của Giang Hiểu Nguyệt.

Có vẻ như cô ấy cũng là một Nguyên tố hệ Dị Năng Giả tương đối phổ biến trong hệ sức mạnh, dị năng thức tỉnh là Thủy hệ.

Từ video trong hình ảnh, xem ra cô ấy là người giỏi nhất, về cơ bản kỹ năng thức tỉnh duy nhất mà cô ấy sử dụng trong suốt trận đấu là thao túng nước.

Nói một cách đơn giản, đó là kỹ năng điều khiển thủy vực làm vũ khí chiến đấu theo chuyển động cơ thể và ý chí của người sử dụng, là loại kỹ năng thức tỉnh Thủy hệ thường gặp và thiết thực nhất.

Từ video của cuộc thi, có thể thấy cô ấy nắm giữ điều khiển thủy vực rất tốt, cô ấy có thể thao túng nước đến mức nhỏ nhất, giống như thành thạo kéo tay duỗi chân của mình ra vậy, nhưng ngoài những thứ này ra, Tô Diệu không thể nhìn thấy gì khác.

Với lại đó đã là hơn một năm trước.

Đối với bọn hắn, một nhóm Dị Năng Giả trong giai đoạn đầu, có thể tiến bộ đáng kể trong một tháng, cả năm hoàn toàn đủ để biến thành một người hoàn toàn khác.

Tô Diệu không chút nghi ngờ gì rằng Giang Hiểu Nguyệt hiện tại và trước đây trong đoạn video sẽ không giống nhau, nếu hắn phải đối mặt với cô ấy trên sân sớm, hắn ta chắc chắn sẽ phải chịu thiệt rất nhiều khi sử dụng dữ liệu video cổ điển này để tham khảo.

Điều mà Tô Diệu không nghĩ tới chính là trên thực tế hắn sẽ sớm có cơ hội làm quen với đối thủ của mình.

Cơ hội đến nhanh hơn hắn nghĩ.

Chuyện xảy ra hai ngày sau, trước giờ nghỉ trưa.

Đây là lúc môn học cuối cùng kết thúc trong buổi sáng, các học sinh được giải phóng để ăn uống và nghỉ ngơi.

Buổi học cuối cùng kết thúc lúc mười hai giờ, nhà trường hào phóng cho học sinh một giờ rảnh rỗi.

Hơn một nửa số học sinh sẽ lựa chọn rủ bạn bè đi ra ngoài trường để giải quyết bữa trưa thay vì chen chúc trong căng tin nên thời điểm này cũng là một trong những giờ cao điểm về lượng xe cả ngày của khuôn viên trường.

Tô Diệu thuộc loại lựa chọn xếp hàng ở căng tin, mười phút đồng hồ chen tới cửa sổ lấy cơm, gọi cơm hộp bốn món mang đi, chuẩn bị về phòng học chậm rãi giải quyết.

Khi hắn đến dưới cùng của tòa nhà giảng đường với một hộp cơm trưa, hắn hơi lạ khi thấy một nhóm lớn học sinh chen chúc nhau bên dưới, xô xô đẩy đẩy để mua vui.

Tô Diệu có chút tò mò, khi đi ngang qua liếc mắt nhìn chính giữa liền phát hiện một nam sinh đang đứng ở dưới cùng của tòa nhà.

Không giống như những học sinh khác trên thao trường, anh chàng ấy mặc trang phục giản dị thay vì đồng phục học sinh, quần tây xanh nhạt, giày thể thao màu trắng và nước da trắng ngần của anh ấy khiến các cô gái phải ghen tị.

Tô Diệu nhớ ra. Con hàng này chẳng phải là Hậu Tinh Đào của Huy Thành đó sao?

Anh ta đang làm gì ở đây?

Ngay sau đó, Tô Diệu tìm thấy hai anh em Trương Tường và Ngô Dật Tranh trong số những người xem nên đã tìm hiểu thông tin.

"Có chuyện gì đấy?" Hắn vỗ vỗ bả vai Trương Tường.

Trương Tường chú ý tới hắn, vẻ mặt vui mừng, "Này, cậu tới rồi à? Vừa đúng lúc, mau đi dạy dỗ con hàng này đi?"

"Ai?"

"Hậu Tinh Đào chứ ai, tên này nhảy không được. Anh ta đến tận đây để thách đấu Giang Hiểu Nguyệt của chúng ta!"

"Thách đấu?" Tô Diệu nghi hoặc, "Giống như đến võ quán để khiêu chiến sao?"

"Có chút giống. Loại chuyện này không thường xuyên xảy ra, nhưng trước đây cũng không hiếm. Học sinh Dị Năng Giả chạy đi tìm những thiên tài nổi tiếng của các trường khác để thách đấu hay gì đó, nhưng loại chuyện này thường xảy ra ở cùng một thành phố. Từ rất xa chạy đến thì tớ chưa từng nghe nói qua về nó trước đây.."

Tô Diệu liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch bị vây quanh mình, có chút không nói nên lời.

Chắc anh ta hiểu điều đó, chẳng qua đơn giản là chặn cửa trường học của người khác, lật tung toàn trường gì đó, lôi kéo xa một chút cuối cùng tám phần sẽ gắn liền với danh tiếng của trường.

Có điều không phải nhân vật chính thường thích làm điều này sao?

Nói thí dụ như loại nhân vật chính họ Phương..

"Vậy bây giờ như thế nào? Giang Hiểu Nguyệt không có nghênh chiến?" Tô Diệu hỏi.

"Không, bạn học lớp bảy nói rằng cô ấy đã đi ra ngoài rồi. Cho nên Hậu Tinh Đào nói rằng anh ấy muốn ở chỗ này chờ cô ấy quay trở lại."

Nói đến chỗ này, Trương Tường thấp giọng, kéo cánh tay của hắn "Này, không bằng hay là cậu thừa dịp này bây giờ lên dạy cho anh ta một chút thì thế nào?"

"Không đi." Tô Diệu nói chắc như đinh đóng cột.

"Ơ? Tại sao? Đây là làm bộ ra vẻ à.. à không đúng, đây là cơ hội tốt để giành lấy danh dự cho trường đó! Thử nghĩ mà xem nếu mọi người nghĩ rằng trường chúng ta có thể đánh không ai khác ngoài Giang Hiểu Nguyệt, thì thật đáng xấu hổ? Danh dự của trường chúng ta đã bị hủy hoại!"

Tô Diệu lườm hắn một cái.

Nói thì nghe có vẻ là hay, nhưng thật ra hắn biết trong đầu chàng trai này không có khái niệm "Danh dự của trường". Trương Tường kỳ thật đơn thuần thích xem náo nhiệt mà không quản chuyện lớn, và tâm lý của hầu hết mọi người ở đây cũng tương tự như vậy.

Nhưng Tô Diệu không có hứng thú chút nào.

Tô Diệu đã từng xem trận đấu của Hậu Tinh Đào, biết rằng tốc độ siêu nhanh của đối thủ vẫn có chút khó khăn, nếu muốn chiến đấu với tên này, bạn chắc chắn sẽ không có cơ hội chiến thắng nếu không sử dụng áo giáp trang bị của hắn.

Nhưng mà Tô Diệu từ trước cho đến giờ còn chưa từng có ghi chép xuất thủ qua trong trận đấu chính thức, bởi vậy cho dù có người muốn kiểm tra năng lực và phong cách chiến đấu của hắn ta cũng không thể kiểm tra được.

Mặc dù việc đăng ký sẽ yêu cầu các thí sinh khai báo năng lực thức tỉnh của bản thân, nhưng thông tin này chỉ có thể được nhìn thấy bởi ban tổ chức cuộc thi, và không ai khác, kể cả các thí sinh, có thể nhìn thấy nó.

Nói cách khác, năng lực triệu hồi ra áo giáp của Tô Diệu được bảo mật tuyệt đối, và là con át chủ bài tốt nhất của hắn ta trên sân đấu. Tại sao bạn lại muốn từ bỏ lợi thế này vì một số lý do nhàm chán?

Mặc dù cơ hội cạnh tranh với những thí sinh hạt giống như Hậu Tinh Đào có vẻ khá tốt nhưng Tô Diệu vẫn quyết định pass (bỏ qua), vì phần thu được chẳng đáng là bao.

Bây giờ hắn chỉ cần yên tâm làm người qua đường, đợi lúc sau Giang Hiểu Nguyệt quay lại, nếu cô ấy quyết chiến, hắn ta vẫn có thể từ một bên quan sát trận chiến, nhân cơ hội quan sát chiến thuật của hai đối thủ tiềm tàng này..

* * * Ừm, chờ chút, có cái gì đó không đúng.

Tô Diệu đột nhiên cảm thấy Hậu Tinh Đào, người đang đứng ở giữa đám đông, dường như đang nhìn chính mình?

"Bạn!" Hậu Tinh Đào đột nhiên giơ tay, chỉ qua, "Bạn.. Này không phải nói bạn, bạn tránh qua một bên đi.. Đúng đúng, đúng là nói bạn đấy!"

Những học sinh phía trước nhường đường một cách có ý thức, giống như nước biển bị cây gậy của Moses cắt làm đôi, nhường chỗ cho Hậu Tinh Đào.. chỉ tay về phía trước mặt Tô Diệu.