Từ sau ngày rời khỏi nhà Khương Vũ Đồng, Tô Diệu đã theo anh họ quay lại lối vào Hoang Nguyên của không gian Dị Thứ Nguyên.
Tô Diệu vừa xuống xe hỏi: "Nhân tiện, không phải em chỉ có thể ở đây nhiều nhất ba ngày sao?"
"Một cái chỉ có thể dùng ba ngày." Tô Cẩm Nghị nói, "Nhưng là trong kỳ nghỉ hè, trên lý thuyết nói mỗi một học viên có thể làm nhiều nhất là hai tấm."
Không gian Dị Thứ Nguyên chỉ mở cửa cho học viên tạm thời trong kỳ nghỉ dài, có nghĩa là mỗi học viên có thể ở trong đó tối đa sáu ngày.
"Có điều đó chỉ là lý thuyết, hầu hết các cơ sở đào tạo sẽ chỉ cung cấp cho mỗi học viên của họ một cái." Tô Cẩm Nghị nói tiếp.
"Tại sao? Để tiết kiệm chi phí?"
"Không phải, chi phí làm giấy thông hành đều là do học viên tự lo liệu. Nguyên nhân là bởi vì thủ tục làm, vì xét duyệt tương đối nghiêm khắc, cần một số tài nguyên và mối quan hệ.. Nói tóm lại là không dễ dàng."
Mặc dù chi tiết không rõ ràng lắm, nhưng dù sao hắn cũng hiểu được rằng cái giấy thông hành này kiếm được không phải dễ.
Không cần phải nói, đây nhất định lại là nợ ân huệ Khương Vũ Đồng tiểu thư rồi.
Nhiều thứ có thể phức tạp đối với hầu hết mọi người, nhưng nếu bạn có đủ tiền và nguồn lực, mọi thứ có thể dễ dàng hơn.
Nhưng Tô Diệu ngay lập tức nhớ rằng khi còn là học sinh trung học, tiền đề để có được tấm vé thông hành tạm thời là phải đi cùng với một Dị Năng Giả đủ tiêu chuẩn. Có thể là vì vậy mà Tô Cẩm Nghị ở lại thành Lâm Giang cho đến bây giờ, sẵn sàng cùng hắn tiến vào không gian Hoang Nguyên một lần nữa.
Hắn hỏi "Anh à, anh một mực không quay trở về trường học không vấn đề gì chứ? Em nghe bác nói, hình như anh có nhiều việc phải làm?"
Tô Cẩm Nghị lắc đầu "Không sao đâu. Chuyện ở bên trường kia sẽ có người giúp anh nghĩ cách giải quyết."
Tuy không nói cụ thể, nhưng Tô Diệu cảm thấy mình có thể mạnh dạn cho rằng "Người" mà anh ấy nói có lẽ là vị tiểu thư vừa trở về thủ đô hôm nay rồi..
Khương Vũ Đồng, thật dễ sai bảo!
"Hiện tại việc cấp bách, là mau chóng nâng lên đẳng cấp của em." Tô Cẩm Nghị nói, "Em bây giờ là cấp F, mặc dù hầu hết các bạn đồng lứa với em đều là đẳng cấp này, nhưng đẳng cấp này muốn lấy được tư cách đại biểu trong cuộc tuyển chọn của ở tỉnh quả thật có chút khó khăn."
Tô Diệu nghĩ "Đúng rồi, thế anh lúc đó khi dự thi là đẳng cấp gì?"
"Cấp E trung kỳ." Tô Cẩm Nghị nói, "Anh bắt đầu chuẩn bị tương đối sớm."
Trong giải liên đấu cấp ba, người tham gia đều là thanh niên mười bảy, mười tám tuổi. Mọi người làm Dị Năng Giả đều ở vào giai đoạn sơ kỳ, tổng thời gian chuẩn bị nhiều như vậy, giai đoạn này so với những người khác còn chưa tới một tháng. Lợi thế không nhỏ.
Tuy nhiên, có vẻ như năm đó ông anh họ thực sự là một thiên tài. Tuyển thủ hạt giống Hậu Tinh Đào mà Tô Diệu nhìn thấy trên đấu trường Huy Thành dường như chỉ là hạng E trung kỳ.
Cấp E đã là một trong số ít những người xuất sắc trong độ tuổi của họ. Trình độ phần cứng của Tô Diệu thực ra không tệ, nhưng vì hắn muốn cạnh tranh với hàng loạt thiên tài hàng đầu, nên tầm nhìn của hắn ta phải cao hơn những người khác.
"Và xét theo xu hướng chung, những người mới đến trong mỗi giới sẽ ngày càng mạnh hơn." Tô Cẩm Nghị nhẹ nhàng nói, "Nếu mục tiêu là giải liên đấu quốc gia, thì việc một Dị Năng Giả cấp D góp mặt trong trận chung kết là điều không thể không có."
Tô Diệu giật nảy mình "Cấp D có phải hay không cũng quá khoa trương rồi? Anh à, anh nghiêm túc sao? Ồ được rồi cứ đợi đấy, anh ấy đương nhiên là nghiêm túc rồi.."
Dù sao thiết lập bên trong ông anh họ của hắn cũng không có chức năng "Nói đùa" này.
"Anh chỉ nói là "Có thể ", không loại trừ khả năng như vậy." Tô Cẩm Nghị nói, "Em từ bây giờ mới cất bước thiếu hụt và thiếu quá trình tích lũy, muốn dựa vào một kỳ nghỉ hè đã tấn thăng quả thực rất không có khả năng. Nhưng ít ra có thể tích lũy được một chút đi."
Đá nguyên năng thạch không thể được mua bán vì các quy định kiểm soát nghiêm ngặt của bên trên về nó, vì vậy ngay cả những chiến sĩ RMB (nhân dân tệ) cũng không có biện pháp gì cả. (nạp tiền VNĐ vào game mua đồ khủng^^)
Nói thì nói như thế, nhưng kỳ thật cũng xem như có thể mua bán được, Tô Diệu đoán chừng chính mình cũng mua không nổi..
Trên thực tế, cơ thể cần một quá trình để tiêu hóa hoàn toàn nguyên năng mà nó hấp thụ. Coi như trong tay có hơn mấy trăm ngàn viên nguyên năng thạch cũng không có khả năng một hơi hấp thu hết toàn bộ.
Hoặc là chẳng nói làm như vậy ngược lại sẽ khiến hệ thống cơ thể khó chịu, xuất hiện hậu quả nghiêm trọng không thể cứu vãn.
Đáng tiếc là hệ thống này dường như không giúp được gì nhiều về mặt hấp thụ nguyên năng và thăng cấp, ít nhất Tô Diệu vẫn chưa tìm ra loại hack cho phép hắn ta lấy mức nguyên năng tại chỗ, và thăng cấp nó như ăn cơm uống nước.
Vì vậy, khả năng cao là học kỳ tới hắn ta có thể sẽ phải cạnh tranh với tư cách là một Dị Năng Giả cấp F.
Có điều Tô Diệu đối với điều này cũng không có đặc biệt bi quan.
Xét cho cùng, hắn ta khác với những Dị Năng Giả thông thường, để nâng cao sức mạnh của mình, hắn ta không cần phải thăng cấp độ thức tỉnh.
Coi như không thăng được cấp.. Hắn còn có thể làm ra trang bị mà!
Trong kỳ nghỉ hè, hắn ta vẫn còn thừa cơ hội cuối cùng để vào phụ bản, lúc này năng lượng còn lại dùng để tạo ra các bản vẽ áo giáp trong hệ thống là 429. Nếu nắm bắt được cơ hội này, hắn sẽ ít nhất cán mốc ba trăm điểm để thiết kế một bộ giáp chân, 700 năng lượng có lẽ vẫn là ổn.
Có khung vỏ ngoài trang bị thêm mà nói, Tô Diệu cảm thấy cùng với những thiên tài cấp E kia hẳn là cũng có sức đánh một trận.
Nhưng trong trường hợp này, hắn ta phải tận dụng cơ hội cuối cùng này, đây có thể là cơ hội tốt nhất để hắn cải thiện sức mạnh của mình cho đến trước khi bắt đầu cuộc thi tuyển chọn trong tỉnh.
Suy nghĩ đến giờ phút này, thì Tô Cẩm Nghị đã hoàn thành xong thủ tục, hai người một lần nữa đi qua lối vào của không gian Hoang Nguyên và đến cứ điểm của con người ở phía bên kia của vết nứt.
Thuận đường lúc đi ra ngoài cứ điểm, Tô Diệu mở miệng nói "Anh ơi, trong Hoang Nguyên này.. có nơi nào mà kẻ địch dày đặc hơn một chút không?"
"Đương nhiên. Nơi càng sâu trong không gian Thứ Nguyên, số lượng quái vật Dị Thứ Nguyên tự nhiên sẽ có nhiều hơn. Nhưng đồng thời, nó sẽ ở xa cứ điểm của con người hơn". Tô Cẩm Nghị nói.
"Vậy lần này chúng ta có lẽ.. xâm nhập đi vào nơi sâu hơn một chút xem sao?" Tô Diệu thử đề nghị.
Tô Cẩm Nghị người đang đi phía trước, quay đầu sang một bên, với một nụ cười hiếm hoi.
"Ừm." Anh ấy nói, "Lần này anh cũng là dự định như vậy."
Lần trước từ đầu đến đuôi Tô Diệu vẫn là con gà mờ, nên để cho an toàn thì bọn hắn chỉ là lấy cứ điểm làm trung tâm thăm dò vùng lân cận mà thôi.
Nhưng bây giờ Tô Diệu đã hoàn toàn có năng lực tự vệ, cho nên bọn hắn mới có thể thử hướng thăm dò khu vực nguy hiểm hơn.
"Nhưng em cũng phải biết, càng xâm nhập sâu vào Hoang Nguyên, số lượng kẻ địch một lần xuất hiện cũng có thể sẽ rất nhiều. Thậm chí có thể có những nơi tương tự như hang ổ của Goblin."
Tô Cẩm Nghị lạnh nhạt nói.
"Chưa kể, nếu đi thẳng một đường vào sâu bên trong, chúng ta nhất định sẽ không có cơ hội quay trở về căn cứ vào buổi tối. Có thể sẽ phải qua đêm ở nơi hoang dã. Điều đó sẽ không dễ dàng chút nào."
"Em biết." Tô Diệu không ngần ngại chút nào mỉm cười, "Nhưng chúng ta cũng không phải khách du lịch, đúng không?"