Một cú đánh đầu!
Thoạt nhìn, đây có vẻ là một chiêu thức kỳ lạ được phát huy tạm thời, nhưng thực ra, đó là ý tưởng của Tô Diệu trước khi ra tay.
Với sự trợ giúp của hệ thống, hắn ta đã đại khái tìm ra thói quen cơ bản trong chiêu thức của Khương Vũ Đồng, cách cô ấy có thể sử dụng nó và cách thay đổi nó trên cơ sở ban đầu khi đối mặt với các tình huống khác nhau.
Để tìm ra điều này, bạn chỉ cần quyết định ý tưởng về cuộc tấn công, diễn tập nó trong đầu và lập kế hoạch phản ứng cho hành động mà bên kia có thể thực hiện, thế là xong việc.
Trên thực tế, theo quan điểm của Tô Diệu, các cao thủ xuất chiêu rất giống với cờ vua.
Mặc dù cờ vua chỉ là một trò chơi nhưng ban đầu nó được phát triển dựa trên các chiến thuật và chiến lược thực tế, là một người chơi cờ vua, bạn phải luôn đi trước đối thủ, đi một bước tính ba bước. Song phương thăm dò tiến công lẫn nhau, tiếp chiêu phá chiêu lẫn nhau, cuối cùng người chiến thắng luôn luôn là người tính được xa hơn phía kia.
Mà là một người chơi cờ, không nghi ngờ gì nữa, Khương Vũ Đồng đã đi sau một nước, động tác của cô đúng như Tô Diệu dự đoán, cứ như thể mỗi bước trên bàn cờ là giẫm vào bẫy của đối phương.
Dùng cú đánh đầu làm chiêu cuối không phải là ý tưởng tâm huyết của Tô Diệu, nhưng đó quả thực là phương án tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
Một là vì tay phải nắm cổ tay đối phương, tay trái vừa mới đỡ đòn tấn công, muốn phản công chỉ có thể nhanh nhất là dùng đầu.
Thứ hai là vì coi đầu là vũ khí tấn công hiếm có trong bất kỳ hệ thống võ học nào mà hắn biết, nên chiêu thức này càng dễ bất ngờ và khó bị bắt bài hơn.
Nếu như nhất định phải nói thiếu hụt duy nhất..
* * * Có thể là dùng chiêu thức này để đối phó với một cô gái xinh đẹp có thân hình nhỏ nhắn như vậy, bức tranh trông sẽ có chút hèn mọn rồi..
Hành động của Tô Diệu thực sự khiến Khương Vũ Đồng kinh ngạc, nhưng cô ấy cũng không phải là một nhân vật sẽ bị đánh bại đơn giản như vậy.
Khương Vũ Đồng bước ngang nghiêng người đi, thân người nghiêng theo, cánh tay trái bị Tô Nghiêu nắm chặt thuận theo trượt ra, khuỷu tay đập mạnh vào ngực Tô Diệu.
Hơi thở của Tô Diệu ngưng trệ, hắn lại bị hất ngã xuống sàn một lần nữa.
Từ kết quả bên trên nhìn ra, thì giống như cùng với hai lần trước lại không có bất kỳ biến hóa nào.
Nhưng Tô Diệu từ trên sàn nhà nửa ngồi dậy, khuỷu tay chống đỡ đầu gối, lại không tự chủ được bật cười.
"Chị vừa mới dùng chiêu thức khác nha.. Cô giáo à?"
Hắn cố ý đem hai chữ "Cô giáo" sau cùng kéo rất dài.
Cô em Khương Vũ Đồng -- À không đúng, nói đến kỳ thật hẳn là chị gái, chỉ có điều chiều cao cùng khuôn mặt rất dễ dàng để cho người ta hiểu lầm -- chu lên cái miệng nhỏ nhắn, nhưng cũng không nói gì.
"Chỉ dùng một chiêu" vốn là sự khoe khoang mà cô tự khen ngợi, nhưng chỉ sau ba hiệp thì cô đã phải dùng những chiêu khác để khuất phục Tô Diệu.
Cho dù cô là theo phản ứng bản năng, nhưng dựa theo quy tắc chính là cô thua.
Có chơi có chịu, cô cũng không có ý bao biện, chỉ hơi bất mãn nói "Chị bảo này, chiêu này kỳ thật trước kia em có học qua đúng không?"
Tô Diệu lắc đầu "Không có."
"Thế.. Khẳng định là đã xem qua?"
"Cũng không có luôn." Tô Diệu tiếp tục lắc đầu.
Khương Vũ Đồng có chút không tin.
Không có học qua cũng không có xem qua, lần đầu thấy đã ba lần vượt qua cửa ải của mình?
Cái thân chiến pháp cận chiến của lão nương này chẳng phải là học uổng công rồi hả?
Lần này cô hướng ánh mắt dò hỏi sang Tô Cẩm Nghị bên cạnh, nhưng chỉ nhận được câu trả lời khẳng định như cũ.
"Những gì em ấy nói là sự thật." Tô Cẩm Nghị nói, "Tớ chưa dạy em ấy chiến pháp, tớ chỉ dạy em ấy một vài tư thế đấm cơ bản và các kỹ năng phát lực trong Hoang Nguyên. Và em ấy cũng chưa bao giờ tiếp xúc thông qua bất kỳ chiến pháp nào trước đó."
Khương Vũ Đồng lần này thực sự kinh ngạc, nhìn Tô Nghiêu bộ dáng như yêu quái.
Chết tiệt?
Vì vậy, em ấy thực sự thành thạo nó chỉ sau khi nhìn nó hai lần?
Tô Cẩm Nghị bình tĩnh một cách kỳ lạ, khoanh tay nói thêm: "Tớ đã nói rồi, em ấy là một thiên tài."
Khương Vũ Đồng "..."
Không phải chứ, anh ơi, anh có muốn hay không hời hợt bâng quơ một cách sơ lược như vậy không, cái này mẹ nó vượt qua phạm vi của thiên tài rồi?
Tô Diệu ngược lại cũng có chút ngượng ngùng. Hắn cũng muốn nói kỳ thật em cũng không có ưu tú như vậy, dù sao như vậy cũng quá ngông cuồng rồi, chỉ có thể nói là ưu tú trung đẳng mà thôi. Kỳ thật chủ yếu vẫn là hệ thống mới là trâu bò..
Không nghĩ tới hệ thống đã mang đến cho hắn một bất ngờ khác, và nó cũng đi kèm với một con mắt Sharigan có cấu hình thấp để hỗ trợ chiến đấu.
Tô Diệu cảm thấy hệ thống này khẳng định còn có rất nhiều những chức năng khác, chẳng qua là hiện tại hắn tạm thời còn chưa có phát hiện ra mà thôi.
Nghĩ đến đây, hắn vô tình liếc nhìn giao diện trong hệ thống nội thị bên trong, nhưng đột nhiên phát hiện ra rằng dường như có nhiều lựa chọn hơn ở rìa tầm nhìn mà trước đây hắn chưa từng nhận ra.
Bên cạnh các nút "Trang bị" và "Thuộc tính" ban đầu, có một tùy chọn bổ sung được gọi là "Chiến pháp".
Tô Diệu tâm niệm khẽ nhúc nhích, lập tức ấn mở cái nút này.
Chỉ thấy một biểu tượng đơn độc trong cột chiến pháp trống bên dưới, bên cạnh nó được viết bằng chữ nhỏ "Trường Quyền, thành thạo 1/24, cấp độ lv0."
Tô Diệu sửng sốt một chút, sau đó suy nghĩ lại rồi tập trung vào biểu tượng này.
Một hình ảnh nhanh chóng và tự nhiên hiện lên trong đầu hắn, một bóng đen đang thực hiện một cú đấm, và thứ tạo ra nó chính là chiêu thức mà Khương Vũ Đồng dùng cho hắn vừa rồi.
Tô Diệu sửng sốt..
Vậy có nghĩa là sau khi xem vài lần, hắn đã học được chiêu thức này rồi?
Ở cấp độ này trong hệ thống, hẳn có lẽ là giống như trong trò chơi, mức độ thành thạo của các kỹ năng được thể hiện thành dữ liệu?
Về phần cái 1/24 kia..
Tô Diệu tập trung suy nghĩ vào ô biểu tượng bên trên có tên "Trường Quyền", và phát hiện ra rằng hình ảnh lặp đi lặp lại chỉ có cùng một chiêu thức vừa rồi mà thôi.
Một môn quyền pháp đương nhiên không có khả năng chỉ có một chiêu.
Vì vậy cho nên cái 1/24 này có nghĩa chính là, môn quyền pháp này tổng cộng có hai mươi bốn chiêu, mà hắn vừa mới chỉ mới copy vào trong đó được một chiêu mà thôi?
Hắn cảm thấy ý kiến này nghe vẫn còn tương đối đáng tin cậy.
"Được rồi, hai người cứ từ từ mà bắt đầu đi." Tô Cẩm Nghị bỏ cánh tay xuống và có vẻ như đã sẵn sàng rời đi.
Anh quay sang Tô Diệu "Em ở chỗ này cùng với Vũ Đồng nghiêm túc học là được, ban đêm anh sẽ lại đến đón em."
"Được." Tô Diệu nhẹ gật đầu.
Điều này khiến hắn nhớ lại khi hắn bị cha mẹ mình ném vào lớp học thêm khi hắn đang còn đi học ở kiếp trước.
Lúc đó đọc sách thật sự rất mệt, một tuần có hai ngày nghỉ và một ngày rưỡi phải ở lớp học thêm, sáng sớm bố mẹ đã ném bạn đến lớp học thêm, thường thường đến giờ ăn cơm tối mới quay lại đón người.
Vậy thì bạn nghĩ rằng bạn có thể được tận hưởng niềm hạnh phúc duy nhất vào cuối tuần trong nửa ngày còn lại? Không, không, không, bạn phải nhanh chóng hoàn thành bài tập cuối tuần trong nửa ngày còn lại.. của trường học và lớp học thêm đều có.
Có điều khác nhau là lúc ấy học tập bất đắc dĩ là bị ép buộc, còn bây giờ hắn lại là tự nguyện.
Tô Cẩm Nghị nghiêm túc gật đầu với Khương Vũ Đồng "Vậy em trai của tớ sẽ giao cho cậu."
Tô Diệu muốn nói lại, làm ơn đừng nói những lời nghiêm túc và dễ gây hiểu lầm, được không hả?
"Ừm, tớ sẽ cố gắng hết khả năng." Khương Vũ Đồng nói, "Nhưng cũng phải nói trước, cậu cũng biết tớ lần này đặc biệt là bớt chút thời gian thôi đấy. Dù sao trong hội có một số việc còn chưa có làm xong, tớ nhiều nhất chỉ có thể ở lại thành Lâm Giang bảy ngày là phải trở về."
"Bảy ngày là đủ rồi, em ấy học được rất nhanh."
Tô Cẩm Nghị liếc nhìn Tô Diệu, sau đó nhìn về phía Khương Vũ Đồng, suy nghĩ một chút.
"Hoặc nếu như cậu cảm thấy thời gian quá eo hẹp.. Hay là như này, hãy để em ấy ở lại qua đêm chỗ cậu. Chỗ này của cậu chắc là vẫn còn có phòng trống nhỉ?"
Tô Diệu "?"
Khương Vũ Đồng sờ lên cằm "Cho em ấy ở lại qua đêm à? Cũng không phải không được. Thôi phòng trống thì cũng không cần, phòng của tớ còn rất rộng.."
Tô Diệu "?"