Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Trường Hậu Cung

Chương 95: Các thế lực ngầm trong hậu cung

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ba ngày sau, một chiếu chỉ của hoàng thượng ban xuống, vụ án tú nữ bị gϊếŧ kết thúc, hung thủ được chỉ định chính là Dương Mẫn Nhi, cái chết của nàng ta cũng bị quy là vô ý gϊếŧ Quách tú nữ, sau đó sợ tội tự sát, ngược lại Tô Ngọc Doanh được trả tự do, chúng tú nữ khác ở Trữ Tú Cung cũng vậy.

Từ lần Thục phi hại Tô Minh Huệ bị phế tống vào lãnh cung, quan hệ của Liễu gia và Tô gia đã trở nên ngoài mặt giao hảo phía sau đối chọi, sau chuyện lần này, trên tiền triều không thể tránh được hai nhà một phen tranh đấu gay gắt, hoàng thượng đương nhiên rất thích ý ngồi một bên xem trận ám đấu đó.

Viên Hy Cung.

Đêm khuya âm u, tiếng mưa rã rít ở bên ngoài càng làm không khí thêm nặng nề, Triệu quý phi ngây người ngồi bất động trên ghế, ánh mắt lạnh như băng, trong phòng chỉ còn lại một mình, Triệu quý phi đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười cực kỳ lạnh lẽo.

"Lão thái bà kia thật là lợi hại, quá lợi hại, lần này ta thật sự đã thua trên tay bà ta..."

Lại im lặng một chút, đột nhiên Triệu quý phi thở dài lẩm bẩm.

"Cô cô, ngươi vì cái bụng của Ninh phi mà bỏ qua cả cơ hội tốt như vậy để đã kích Tô gia, ngươi thật hồ đồ."

.......

Vĩnh Xuân Cung.

"Nương nương, chúng ta không có cơ hội kiểm tra, người của hoàng thượng đã tiếp quản tất cả rồi, nếu như biểu tiểu thư có để lại dấu vết gì đó, chúng ta... Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Sợ cái gì?! Tiện nhân kia có lẽ chết là do Tô thái hậu đã ra tay."

Vừa nghe Thục phi âm trầm nói vậy, sắc mặt Thu Mi liền tái xanh.

"Nương nương, như vậy chẳng lẽ..."

"Hừ! Không thể, chắc chắn chỉ gϊếŧ tiện nhân đó vì muốn ả gánh tội thay Tô Ngọc Doanh mà thôi, xem tình hình có lẽ ả cũng chẳng có cơ hội khai ra chúng ta đâu, chuyện hôm đó nếu chúng ta không nói ra, nhất định không ai biết, sau này ngươi không được nhắc đến chuyện này nữa."

......

Trữ Tú Cung.

Trong phòng của Tăng Linh Nhi, Trương Quỳnh Châu im lặng nhìn Tăng Linh Nhi ríu rít nói chuyện không ngừng, trong ánh mắt có một tia nghi ngờ, cuối cùng nàng mới lạnh nhạt lên tiếng.

"Cái chết của Quách tú nữ, có liên quan đến ngươi phải không."

Tăng Linh Nhi đang vui vẻ cười nói, vừa nghe câu này sắc mặt liền cứng lại, im lặng cuối đầu không nói, Trường Quỳnh Châu lại nói tiếp.

"Linh Nhi muội muội, ngươi không cần giấu diếm nữa, mau nói thật đi, là ngươi châm ngòi cho bọn họ rời khỏi Trữ Tú Cung."

Tăng Linh Nhi im lặng một lúc, sau đó đột nhiên đứng lên, đi về phía cửa sổ, đợi khi nàng ta quay đầu nhìn lại, Trương Quỳnh Châu liền sững người, bởi lần đầu tiên nàng nhìn thấy được bộ mặt thật của cái Linh Nhi muội muội mà nàng vẫn cho là không có sự uy hϊếp, ánh mắt tràn đầy cao ngạo, nụ cười âm trầm, Tăng Linh Nhi như thay đổi thành một con người khác, cười lạnh nhìn Trương Quỳnh Châu.

"Thật tiếc quá, Quỳnh Châu tỷ tỷ, sau này sợ là không thể thân thiết gọi ngươi như vậy nữa rồi, ngươi nói không sai, là ta làm cho bọn họ chạy ra ngoài, ban đầu khi ta phát hiện Tô Ngọc Doanh chạy ra, ta liền đi nói cho Dương Mẫn Nhi biết, quả đúng như ta đoán, Dương Mẫn Nhi không chút nghi ngờ nhanh chóng đuổi theo, sau đó ta lại đi tìm Quách tú nữ, nói cho nàng biết Vương Mẫn Nhi mà nàng vẫn chán ghét đã lén lúc chạy ra ngoài, nhất định muốn làm chuyện mờ ám, nàng ta làm sao có thể bỏ qua, cũng chạy theo sau. Tuy nhiên ta không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy, vốn dĩ ta cũng chỉ định làm cho bọn họ vi phạm nghiêm lệnh của Triệu quý phi, sau đó Triệu quý phi sẽ nắm bắt cơ hội trục xuất bọn họ khỏi cung, giúp ta diệt trừ được vài trở ngại, tuy kết quả không giống như kế hoạch của ta, nhưng ít ra Vương Mẫn Nhi cũng đã chết, xem như ta thành công đúng không, ha ha...."

Nhìn bộ mặt độc ác đáng sợ của Tăng Linh Nhi, sắc mặt Trương Quỳnh Châu cực kỳ khó coi, từ trên ghế đứng lên, lạnh lùng nói:

"Tăng Linh Nhi, ngươi quả là rất giỏi diễn kịch, xem như ta nhìn lầm ngươi."

Nói xong Trương Quỳnh Châu quay đầu muốn rời đi, đột nhiên Tăng Linh Nhi cười nói:

"Ngươi không cảm ơn ta hay sao, ta cũng đã giúp ngươi giải quyết một đối thủ còn gì, ta biết mục đính muốn nhập cung của ngươi, ngươi muốn trả thù cho tỷ tỷ ngươi đúng không, mục tiêu của ngươi sẽ là ai đây? Hiền phi? Hay là Triệu gia? Nếu ngươi đồng ý, không chừng ta sẽ giúp được ngươi."

Trương Quỳnh Châu quay đầu, lạnh nhạt nhìn Tăng Linh Nhi, cười lạnh nói:

"Ngươi giúp ta? Hừ! Ta không phải đồ ngu, muốn tìm người để lợi dụng thì tìm kẻ khác đi, ta không có hứng thú phụng bồi ngươi."

Nói xong Trương Quỳnh Châu dứt khoát đội mưa rời đi, Tăng Linh Nhi đưa mắt lạnh nhìn Trương Quỳnh Châu, sắc mặt âm trầm, sau đó đột nhiên cười lạnh lẫm bẫm.

"Không phải đối tượng lợi dụng? Vậy chính là kẻ thù rồi."

........

Trường Lạc Cung, Lý An Nhiên đưa cho Thanh Y một gói bạc.

"Đem bạc này đi lo hậu sự cho Tiểu Phấn cho tốt, nhớ là không được để lộ sơ hở khiến người ta biết được chúng ta có liên quan đến Tiểu Phấn."

"Nô tỳ biết rồi, nhưng nương nương, việc điều tra cái chết của Tiểu Phấn kết thúc như vậy sao?"

Lý An Nhiên bất giác thở dài một hơi.

"Không kết án thì phải thế nào chứ? Đầu mối không còn, hơn nữa nếu ta cứ châm châm điều tra hung thủ hại chết Tiểu Phấn, người khác rất dể đoán được quan hệ của chúng ta, nếu Tô thái hậu biết được chuyện này, nhất định rất phiền phức, chỉ đành ủy khuất Tiểu Phấn, tuy nhiên ta cũng không đơn giản bỏ qua như vậy, ngoài sáng không điều tra, chúng ta có thể âm thầm điều tra, chỉ là không để lộ sơ hở mà thôi."

Thanh Y nghe vậy gật gật đầu không nói gì nữa mà cầm bạc rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Thanh Y, Lý An Nhiên không khỏi cảm thấy hơi bức bối khó chịu trong lòng, trong cung này, thế lực ngầm thật sự quá đáng sợ, ba hôm trước tuy hoàng thượng tiếp quản vụ án, nhưng Thanh Y và Tiểu Nhất Tử vẫn kịp nhìn ra vấn đề, Vương Mẫn Nhi trúng độc mà chết, cung nhân hầu hạ trong Trữ Tú Cung còn có một người mất tích bí ẩn, chỉ với những điểm đó đủ thấy Dương Mẫn Nhi đã bị mưu sát, tuy nhiên hoàng thượng đương nhiên cũng biết sự thật này, nhưng hắn đã công bố nàng ta tự sát thì chính là như vậy rồi, không ai có thể thay đổi được.

.......

Trong lúc Lý An Nhiên đang khϊếp sợ thủ đoạn của Tô thái hậu thì ở Thọ Khang Cung, Tô thái hậu cũng đang ngồi đứng không yên.

Trong phật đường hương khói lượng lờ, Tô thái hậu ngồi trên ghế, mắt lạnh nhìn xuống Diên ma ma.

"Thế nào, giải quyết ổn thỏa rồi chứ?"

"Nương nương yên tâm, tất cả đều đã được giải quyết, tuyệt không để lại sơ hở."

"Ừm! Tốt nhất là giải quyết hết tất cả những kẽ ở gần khu vực vườn đào đêm đó, tuyệt không thể để bất cứ kẻ nào lọt lưới."

"Lão nô đã huy động người của chúng ta, ngay cả nội gián trong Cấm Vệ Quân của hoàng thượng cũng dùng đến, cuối cùng không phát hiện được người nào khác cũng ở gần vườn đào đêm đó, ngoại trừ Ngọc Doanh tiểu thư và Tiểu Ái, Dương Mẫn Nhi bị người của quý phi xem chừng nghiêm ngặc, chúng ta phải khó khăn lắm mới gϊếŧ được nàng ta, không có thời gian tra hỏi, tạm thời cũng không còn mục tiêu nào khác."

"Không còn? Ngươi sai rồi."

Diên ma ma giật mình nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tô thái hậu, lập tức cung kính nói:

"Ý của nương nương là Tiểu Ái?"

Tô thái hậu không nói, ngược lại cười lạnh, Diên ma ma thầm sợ run, nhưng ngoài mặt lại cung kính hô:

"Nương nương yên tâm, lão nô đã biết phải làm gì, nhưng còn Ngọc Doanh tiểu thư?"

"Tạm thời không cần động đến, qua mấy ngày đợi ai gia nói chuyện với nó đã."

Diên ma ma thầm thở phào một hơi gật đầu, nhưng ngay lúc này, Tô thái hậu lại nói tiếp.

"Như vậy, cũng chỉ còn lại Tiểu Ái và kẻ đó, nhanh chóng sử lý hết cho ai gia."

Nói đến đó, ánh mắt Tô thái hậu lộ ra lạnh lẽo, Diên ma ma liền khϊếp sợ nói:

"Nương nương, người thật sự muốn gϊếŧ hắn?"

"Vậy thì sao chứ? Dám uy hϊếp ai gia, hắn phải chết."

"Nhưng mà nương nương từng thề..."

"Ai gia thề sẽ không ra tay gϊếŧ hắn, nhưng hôm nay là do hắn tìm chết trước, sao có thể trách ai gia, hơn nữa Ai gia cũng không có thề là không để người khác đi gϊếŧ hắn, do đó hắn chết không thể trách người khác."

........

Càn Đức Điện, hoàng thượng khoác áo ngoài ngồi trên ghế trong tẩm cung, Lưu công công đứng một bên, quỳ trước mặt hắn là một tên thái giám trông rất bình thường.

"Hoàng thượng, kết quả điều tra chính là như vậy."

"Ừ!"

Hai mắt hoàng thượng như hai vực xâu, người bị đôi mắt hắn nhìn vào liền có cảm giác bị nhìn thấu tim đen, đối với kết quả điều tra của thủ hạ, hắn cực kỳ hài lòng, đầu đuôi ngọn nguồn của vụ án lần này đều đã rõ ràng, thậm chí chuyện Tăng Linh Nhi là ngọn nguồn của vấn đề hắn cũng biết rõ mồn một, phải nói trong hậu cung này người có mạng lưới tai mắt sâu nhất không ai khác chính là hoàng thượng, vì ngay cả là Tô thái hậu, quý phi hay Lý An Nhiên đều không điều tra ra được Tăng Nhi Linh có liên quan đến vụ án, nhưng hoàng thượng lại có thể.

Phất tay cho thủ hạ kia rời đi, hoàng thượng lại hỏi Lưu công công.

"Nhận diện được tai mắt của thái hậu chưa?"

"Đã nhận diện được, tuy nhiên bọn chúng đều đã bị người của thái hậu diệt khẩu, trong đó có cả kẻ đã ra tay với Dương tú nữ, tất cả đều bị gϊếŧ không chừa một ai."

Nghe vậy hoàng thượng liền cười nhạt.

"Mẫu hậu của trẫm vẫn không chút thay đổi, ra tay rất tàn nhẫn."

Lưu công công nghe vậy liền cuối đầu không dám lên tiếng, tuy nhiên hoàng thượng lại làm như không có gì nói tiếp.

"Vậy có xác định được kẻ cùng với Diên ma ma gặp mặt trong vườn đào kia hay không?"

"Cái này... Sự việc trong vườn đào, thật sự ngoài tầm kiểm xoát của chúng ta, tạm thời vẫn chưa."

Đối với kết quả này, hoàng thượng không hài lòng khẽ nhíu mày, tuy nhiên rất nhanh đã giãn ra, hắn lại bình thản nói:

"Nếu không xác định được thì để cho mẫu hậu xác định giúp trẫm vậy, cử người theo sát tai mắt của thái hậu trong cung đi."

"Nô tài tuân chỉ."

.....

Mấy ngày sau.

"Cái gì? Biến mất?"

"Đúng vậy, thái hậu, Tiểu Ái biến mất trong Nội Vụ Phủ, theo điều tra Hiền phi cũng không có dính dáng đến, nguyên nhân biến mất của Tiểu Ái hiện tại vẫn chưa điều tra ra được."

Tô thái hậu thầm nghiến răng, lạnh giọng hỏi:

"Còn người kia?!"

"Ngươi kia... Cũng không tìm được."

"Cái gì? Không được, tiếp tục tìm, nhất định phải tìm ra."

"Vâng."

Sắc mặt Tô thái hậu âm trầm đến cực điểm, sâu trong mắt còn ẩn chứa một tia lo âu, đường đường thái hậu, chuyện có thể khiến người này lo lắng, chỉ có thể là một chuyện vô cùng kinh nhân.
« Chương TrướcChương Tiếp »