Chương 92: Tiểu Phấn

Tiểu Phấn vốn chính là tiểu cung nữ của Thính Phong Lâu, cách Trữ Tú Cung chỉ có một cái vườn đào, đêm hôm đó nàng được lệnh trực đêm, vừa mới đến canh ba, nàng đột nhiên phát hiện một tú nữ xuất hiện phía trước Thính Phong Lâu, mà không lâu sau, nàng biết được tú nữ này gọi là Dương Mẫn Nhi.

Dương Mẫn Nhi bị Tiểu Phấn phát hiện, nàng ta cũng không sợ mà còn cho Tiểu Phấn một lượng bạc, bảo Tiểu Phấn giúp nàng ta đi truyền tin cho Thục phi.

Tiểu Phấn vẫn luôn nhớ mình là tai mắt của Hiền phi Lý An Nhiên, do đó nàng đồng ý, mục đích chính là muốn mượn cơ hội này mà thám thính được tin bí mật của Thục phi, lập công lớn, được nâng đỡ lên vị trí tốt hơn.

Sau khi Tiểu Phấn giúp Dương Mẫn Nhi truyền tin, nàng cũng rất thông minh nhanh chóng chạy thoát thân, Thục phi cũng không thấy được mặt của Tiểu Phấn, tuy nhiên Tiểu Phấn không có rời khỏi mà vẫn âm thầm theo dõi động tĩnh của Thục phi, cuối cùng Tiểu Phấn nhìn thấy Thục Phi mang theo một cung nữ cận thân, ăn mặc đơn giản âm thầm ra khỏi Vĩnh Xuân Cung, đi đến bên ngoài Thính Phong Lâu.

Lúc đó Tiểu Phấn nảy ra ý tưởng, liền trèo lên cây Phong Tử bên góc tường của Thính Phong Lâu, vì sợ bị người phát hiện, Thục phi thậm chí cẩn thận nhỏ tiếng nói chuyện, bảo cung nữ của mình dập tắt cả đèn l*иg mang theo, trời đêm lại mờ tối cho nên mấy người Thục phi không có phát hiện ra Tiểu phấn, cũng nhờ thế nàng đã nghe được bọn họ nói ra bí mật kinh thiên động địa của Liễu gia.

Dương Mẫn Nhi thì ra không phải biểu muội của Thục phi mà là muội muội cùng cha khác mẹ, đáng sợ hơn chính là Thừa An Hầu chính là đã cưỡng bức mẫu thân của Dương Mẫn Nhi trong khi nàng đã là Dương phu nhân, mà mẫu thân của Dương Mẫn Nhi lại còn là muội muội ruột của Thừa An Hầu phu nhân, chuyện này đối với Thừa An Hầu phu nhân chính là đã kích trầm trọng, thậm chí còn vì vậy mà bị xảy thai, đương nhiên từ sau chuyện đó quan hệ giữa phu phụ Thừa An Hầu trở nên cực kỳ xấu.

Thục phi năm đó chỉ mới ba tuổi vẫn chưa biết gì, nhưng dần lớn lên, phải chứng kiến phụ mẫu cải nhau suốt ngày, thậm chí phải chịu đựng đám di nương cùng với đám thứ xuất của phụ thân, Thục phi đối với Dương phu nhân và Dương Mẫn Nhi sinh tâm oán hận, nàng ta cho rằng nếu không có Dương phu nhân và Dương Mẫn Nhi, phụ mẫu nàng sẽ không biến thành lạnh nhạt như vậy, phụ thân nàng cũng không cần nạp nhiều tiểu thϊếp.

Mà ở Dương gia, mẫu thân của Dương Mẫn Nhi phát hiện mình mang thai với Thừa An Hầu, Dương đại nhân dù hận nhưng vì sợ uy của Thừa An Hầu không dám nói ra, chỉ có thể nín nhịn, mà sự oán hận của hắn đương nhiên đều sẽ tính trên đầu đứa con hoang là Dương Mẫn Nhi.

Chịu không ít đau khổ ở Dương phủ, Dương Mẫn Nhi đối với đại tiểu thư Thừa An Hầu phủ là Thục phi vô cùng ganh tỵ và câm hận, nàng ta cho rằng mình cũng là nữ nhi của Thừa An Hầu, dựa vào cái gì Thục phi có thể hưởng hết phong quang tốt đẹp trong khi nàng phải chịu nhiều đau khổ như vậy, nàng ta cảm thấy không công bằng.

Thừa An Hầu biết Dương Mẫn Nhi ở Dương phủ chịu khổ, trong lòng cảm thấy áy náy, đối với Dương Mẫn Nhi còn cưng chìu hơn cả đại nữ nhi, Thục phi vì vậy càng thêm hận Dương Mẫn Nhi, hai người cứ như vậy oán hận chán ghét lẫn nhau, cho dù đã nhập cung vẫn không muốn đội trời chung, Dương Mẫn Nhi muốn gặp Thục phi cũng không phải muốn nhờ cậy gì mà chính là muốn uy hϊếp, dùng uy của Thừa An Hầu uy hϊếp Thục phi giúp nàng tranh sủng.

Hai người cố gắng đè ép âm thanh xuống cực nhỏ, nếu Tiểu Phấn không phải ở ngay trên đầu bọn họ thì sợ là không thể nghe được bọn họ nói gì. Bọn họ nói chuyện một hồi lâu, cuối cùng đã cải nhau, ngoài dự liệu của Tiểu Phấn, không hề báo trước, Thục phi đột nhiên xông lên xiết cổ của Dương Mẫn Nhi, muốn bóp chết nàng ta, Tiểu Phấn bị cảnh tượng đó làm cho sợ hết hồn, ngay lúc đó, mọi người loáng thoáng nghe được một tiếng hét phẩn nộ đột nhiên truyền ra từ trong vườn đào.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, không gian vắng vẻ âm trầm, ánh trăng mờ ảo treo cao trên trời, chỉ có ánh đèn l*иg mờ mờ treo trước cửa Thính Phong Lâu, đột nhiên có tiếng hét như vậy, Thục phi liền giật mình buông Dương Mẫn Nhi ra, Dương Mẫn Nhi lập tức lên tiếng uy hϊếp Thục phi, nếu Thục phi dám đυ.ng đến mình nữa nàng ta sẽ dùng hết sức hét lên. Thục phi sợ bị người phát hiện liền không tiếp tục ra tay với Dương Mẫn Nhi, ngược lại quay đầu nhìn về phía vườn đào, sau đó nàng ta lần mò trong bóng tối, lén lúc đi vào trong vườn đào kia, Dương Mẫn Nhi tuy vừa thoát chết hơi khϊếp sợ Thục phi nhưng vẫn lấy can đảm đi theo phía sau, tất cả bọn họ đều tò mò chuyện xảy ra trong vườn đào.

Tiểu Phấn ở trên cây, đợi bọn họ đi xa mới chậm rãi trèo đi xuống, nàng cũng cảm thấy tò mò trong lòng, trong đêm khuya vắng vẻ, còn có ai khác cũng đến vườn đào làm chuyện mờ ám vậy?

Tiểu Phấn do dự một chút, vừa mới chứng kiến Thục phi đáng sợ, do đó tâm lý nàng sợ hãi, sợ bị phát hiện, cuối cùng nàng quyết định không có đi theo, tuy nhiên vấn nắp ở một góc nhìn về hướng đó, không lâu sau đó đột nhiên nàng giật mình phát hiện Thục phi cùng với cung nữ của mình và Dương Mẫn Nhi chạy ra, đi cùng còn có một tú nữ khác và một tiểu cung nữ.

Năm người này vừa chạy ra trông vô cùng vội vã, thần sắc vẫn còn vẻ khϊếp sợ chưa tan, bọn họ cũng không dừng lại, sau khi chạy ra khỏi vườn đào liền theo một đường nhỏ nhanh chóng chạy đi.

Tiểu Phấn thấy tình hình như vậy, trong lòng tò mò, lấy hết can đảm tiếp tục bám theo phía sau, tuy nhiên cũng không dám tiến lại gần nữa, chỉ ở phía xa xa mà nhìn, Tiểu Phấn nhìn thấy năm người kia chạy đến bên cạnh hồ sen, sau đó phát hiện bọn họ hình như đang tranh chấp gì đó.

Nàng vừa định đến gần một chút nghe thử thì đột nhiên cung nữ của Thục phi từ phía sau cầm một tảng đá rất lớn đánh mạnh vào đầu tiểu cung nữ kia, tú nữ lạ mặt lập tức sợ hãi, quay đầu nhìn thấy cung nữ của mình bị đánh vỡ đầu bất tỉnh, run run chỉ về phía cung nữ của Thục phi, trong lúc đó Thục phi cũng lợi dụng cơ hội đó nhặt lấy tảng đá lớn khác từ phía sau đập vào đầu tú nữ đang kinh hoảng đó.

Vương Mẫn Nhi chứng kiến sự tình, cực kỳ khϊếp sợ, ngay khi thấy Thục phi nhặt lấy tảng đá nhắm hướng tú nữ kia nàng đã vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Tiểu Phấn cũng biết Thục phi vốn là con nhà võ, dù nhập cung nhiều năm nhưng xem ra thân thủ cũng đủ vượt xa đám tiểu thư tay trói gà không chặt như tú nữ lạ mặt vừa bị đánh ngã xuống kia.

Quay đầu thấy Dương Mẫn Nhi đã bỏ chạy, biết không thể đuổi kịp, Thục phi lộ ra sắc mặt oán hận nhưng cũng đành bỏ qua, cùng cung nữ của mình nhanh chóng đem hai người đang bất tỉnh trên đất đẩy xuống hồ sen.

Tiểu Phấn chứng kiến sự việc này mà sợ đến mặt không còn giọt máu, không dám nhìn nữa lập tức rời đi, hốt hoảng chạy trở lại Thính Phong Lâu, nhưng ngay khi vừa đến phía trước cửa Thính Phong Lâu, Tiểu phấn đột nhiên phát hiện một người từ bên trong vườn đào đi ra.

Thân là cung nữ, nàng biết ngoại trừ những vị chủ tử cao cao tại thượng, còn có một số nhân vật nàng không thể đắc tội khác, người xuất hiện trước mặt Tiểu Phấn lúc này chính là một người trong số đó, nàng thậm chí cũng đã từng nhìn thấy người này từ xa, người này đúng là tâm phúc của Thọ Khang Cung thái hậu, gọi là Diên ma ma.

Diên ma ma nhìn thấy Tiểu Phấn, ban đầu cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó ra vẻ bình thản, hỏi nàng mấy câu rồi nhanh chóng rời đi, Tiểu Phấn bị chuyện chứng kiến trong một đêm này làm kinh hãi mấy lần, trong lòng thấp thỏm không yên, lập tức lén về phòng viết mật tín, tuy nhiên tâm lý còn khϊếp đảm chưa tan, do đó đợi đến sáng hôm sau nàng mới âm thầm chạy đến Ngự Hoa Viên, đặc mật tín vào nơi bí mật sau đó mới trở về, vừa về đến nàng cũng hay tin về chuyện hai người chết trong hồ sen, đồng thời nàng cũng biết, tú nữ lạ mặt bị Thục phi đánh chết kia gọi là Quách tú nữ.

Trong lòng Tiểu Phấn lúc này ẩn ẩn tia lo lắng bất an, tuy nhiên nàng cũng không dám tự tiện chạy đến tìm Lý An Nhiên, do đó vẫn tự trấn an bản thân, im lặng tiếp tục sống ở Thính Phong Lâu, mãi đến hai ngày sau, nàng nhìn thấy mấy tên thái giám xuất hiện ở Thính Phong Lâu, lúc đó trực giác đã cho nàng biết, có lẽ đại nạn của nàng đến rồi.