Thấy Thục phi không còn gì để nói, Triệu quý phi cảm thấy hài lòng, lại quay đầu nhìn đến Tô Ngọc Doanh, ánh mắt ẩn dấu tia rét lạnh.
"Tối qua hai xác chết được tìm thấy ở hồ sen gần Trữ Tú Cung, một người là tú nữ họ Quách, người còn lại là cung nữ được phái đến hầu hạ Quách tú nữ, mà người phát hiện án mạng chính là ngươi, so với Vương Mẫn Nhi, ngươi chính là kẻ có khả năng là hung thủ nhất."
Nghe Triệu quý phi nói vậy, Tô Ngọc Doanh sắc mặt hơi tái, lén đưa mắt nhìn Diên ma ma, Diên ma ma vẫn im lặng đứng một bên, tuy nhiên ánh mắt bà ta có một tia cổ vũ, Tô Ngọc Doanh cắn răng liền lên tiếng nói:
"Oan uổng quá, quý phi nương nương nói vậy thật là oan uổng cho thần nữ, thần nữ không có làm, ta chỉ là một nữ nhi chân yếu tay mềm, làm sao có thể làm ra chuyện gϊếŧ người như vậy, hơn nữa nếu ta là người đã gϊếŧ Quách tỷ tỷ, vì sao còn hô hoán cho người khác biết làm gì, khiến bản thân trở thành kẻ tình nghi, sao thần nữ lại ngu ngốc như vậy chứ?"
Đôi mắt quý phi hơi híp lại, cười lạnh nói:
"Hừ! Không chừng chính là ngươi cố tình làm như thế, lấy lui làm tiến, hòng tránh thoát hiềm nghi."
"Nương nương sao có thể nói ra lời không có căn cứ như vậy? Nếu là hung thủ, nương nương có dám dùng cách thức mạo hiểm đó không?"
Tô Ngọc Doanh lẽ thẳng khí hùng nhìn chầm chầm Triệu quý phi, sắc mặt Triệu quý phi lập tức trầm xuống, khóe môi Diên ma ma đứng một bên âm thầm khẽ kéo lên, Lý An Nhiên cùng Thục phi lại nhướng mày, trong lòng thầm than, đúng là nữ nhân Tô gia, khí thế quả không nhỏ.
"Tốt... Tốt, thật là giỏi giảo biện."
Quý phi giận quá hóa cười, sau đó mới lạnh lùng nói:
"Bổn cung đã hạ nghiêm lệnh, sau khi lên đèn, tú nữ không cho phép rời khỏi Trữ Tú Cung, ngươi lại trong đêm khuya chạy đến hồ sen, ngươi giải thích chuyện nay thế nào?"
Tô Ngọc Doanh âm thầm siết lại nắm tay, nhưng ngoài mặt tràn đầy một bộ cây ngay không sợ chết đứng, nghiêm mặt nói:
"Lúc nãy thần nữ cũng đã bẩm báo với nương nương rồi, chính là vì muốn tìm lại bông tai bị mất."
Nghe vậy, Triệu quý phi khinh thường hừ một tiếng.
"Chỉ một cái bông tai phỉ thúy, cần thiết để ngươi bất chấp nghiêm lệnh của bổn cung giữa đêm chạy ra ngoài như vậy sao? Dù có muốn giảo biện cũng không cần đưa ra chứng cớ vô lý như vậy?"
Lý An Nhiên nghe thế, liền quay đầu nhìn một cái bông tai phỉ thúy cực kỳ tinh xảo đang nằm trong khay ở trên ban, Lý An Nhiên đã sớm nhìn thấy bông tai này, tuy nhiên nàng cũng không hỏi, hiện tại mới biết bông tai này chính là của Tô Ngọc Doanh dùng làm chứng cớ.
Tô Ngọc Doanh cũng không vì lời nói của Triệu quý phi mà lộ ra chút sơ hở nào, ánh mắt vẫn quật cường nhìn vào Triệu quý phi.
"Quý phi nói vậy là không đúng rồi, đối với quý phi một chiếc bông tai phỉ thúy không đáng gì, tuy nhiên đối với thần nữ, đôi bông tai này cực kỳ quan trọng, vì nó chính là quà sinh thần do đích thân thái hậu nương nương ban thưởng cho thần nữ, đôi bông tai này trong mắt thần nữ là vô giá, do đó thần nữ mới bất chấp nghiêm lệnh mà chạy ra ngoài đi tìm."
Nghe Tô Ngọc Doanh nói vậy, Triệu quý phi không khỏi nhíu mày, Diên ma ma đứng một bên lập tức cười nói:
"Lời Tô tiểu thư không sai, lão nô có thể làm chứng, đôi bông tai kia quả đúng là do thái hậu nương nương ban cho nàng, hơn nữa hôm qua thái hậu nương nương thật sự có triệu kiến Tô tiểu thư, lời nàng nói đều là sự thật."
Sắc mặt quý phi không thể giữ được bình tĩnh nữa, càng lúc càng trầm xuống, ngay lúc này đột nhiên Lý An Nhiên mỉm cười quay sang Diên ma ma.
"À! Ta có chút thắc mắc, không biết hôm qua Tô tú nữ rời Thọ Khang Cung là vào giờ nào vậy?"
Lý An Nhiên đột nhiên lên tiếng khiến mọi người liền đưa mắt nhìn nàng, Triệu quý phi trong đầu lập tức lóe ra ý tưởng, không khỏi đưa mắt tán thưởng nhìn Lý An Nhiên, chỉ đáng tiếc Lý An Nhiên không có nhìn nàng mà đang nhìn Diên ma ma, nên cũng không có nhìn thấy ánh mắt kia.
Diên ma ma cũng lập tức hiểu được vấn đề, trong lòng bắt đầu lo lắng nhưng cũng không dám nói dối, quý phi và Hiền phi đang nắm cung quyền, bà dù có nói dối giờ giấc rời Thọ Khang Cung của Tô Ngọc Doanh cũng không được, bởi vì bọn họ chỉ cần dùng chút thủ đoạn thì nhất định có thể biết được đáp án thật sự, bà chỉ đành làm như không có gì nói:
"Là vào giữa giờ tỵ."
Triệu quý phi chờ đợi chính là cái này, lập tức đưa mắt lạnh nhìn Tô Ngọc Doanh.
"Giờ tỵ ngươi rời Thọ Khang Cung, cùng lắm đến giờ ngọ là về đến Trữ Tú Cung, sau đó không lý nào ngươi không phát hiện bông tai của mình bị mất, vậy vì sao lúc đó ngươi không trở lại đi tìm mà lại chờ đến đêm khuya chống lệnh của bổn cung chạy ra ngoài? Ngươi rõ ràng chính là đang nói dối."
Sắc mặt Tô Ngọc Doanh lúc này đã xám lại, trong lòng lo lắng không thôi, nàng rất muốn nói sự thật chính là nàng tự đoán bông tai kia nhỏ như vậy, nếu bị mất khó mà tìm lại, do đó nàng không vội đi tìm, đợi đến đêm khuya cãi lệnh quý phi đi tìm, Tô thái hậu có thể vì vậy mà cảm động hơn.
Tô Ngọc Doanh vì nóng lòng nghĩ cách lấy lòng Tô thái hậu mà làm ra chuyện ngu xuẩn, nàng ta thậm chí không nghĩ được hành động của mình sơ hở như thế nào, chỉ với khoảng thời gian không mấy thích hợp kia, Tô thái hậu sao có thể không đoán được mục đích lấy lòng của nàng ta cơ chứ, hiện tại cũng vì vậy mà không đường để chối cải.
Lúc này trong lòng Tô Ngọc Doanh cực kỳ phức tạp, nữa muốn nói ra sự thật nửa muốn không, bởi vì nếu nói ra mặt mũi của nàng xem như mất hết, thậm chí khi Tô thái hâu biết được sự thật từ Diên ma ma, không chừng sẽ phản cảm với nàng, nàng phải làm sao bây giờ?!
Thấy Tô Ngọc Doanh lúng túng, Triệu quý phi trong lòng mừng thầm, ngoài mặt lại uy nghiêm hô lên:
"Tô Ngọc Doanh, ngươi còn gì để ngụy biện nữa."
Tô Ngọc Doanh cắn môi, ngẩng đầu nhìn Triệu quý phi, khí thế so với ban đầu yếu đi rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn không chịu thua.
"Thần nữ thân là tú nữ, không có lệnh làm sao dám rời đi Trữ Tú Cung chứ? Nếu ta tự ý xâm nhập hậu cung, nhất định sẽ bị quý phi nương nương người nghiêm phạt, do đó ta chỉ còn cách đợi đến đêm khuya lẽn ra ngoài, trong lòng chỉ mong không bị phát hiện."
"Hừ! Ngụy biện, Trữ Tú Cung có quản sự ma ma, ngươi bị mất đồ, chỉ cần báo với quản sự ma ma một tiếng, với thân phận của ngươi, quản sự ma ma sau có thể không nể mặt, thậm chí còn có thể giúp ngươi tìm, nhưng ngươi lại âm thầm che dấu, nhất định là ngươi đang viện cớ ngụy biện."
"Ta..."
"Đủ rồi, bổn cung không muốn nghe ngươi giảo biện nữa, hung thủ chính là ngươi."
"Khoan đã."
Ngay lúc này Diên ma ma lên tiếng.
"Bẩm quý phi nương nương, mặt dù chuyện bông tai của Tô tiểu thư nhất thời khó thể nói rõ được, không thể chứng minh nàng vô tội, tuy nhiên đồng thời cũng không chứng minh được hung thủ chính là nàng, lão nô biết được, nạn nhân là bị người dùng đá đánh vào đầu, bị thương cực kỳ nặng, sau đó bị vức xuống hồ sen, dẫn đến chết ngạt, mà nạn nhân cũng có hai người, lúc Tô tiểu thư phát hiện xác chết, ở đó cũng chỉ có nàng cùng tiểu cung nữ cận thân đi cùng, bọn họ cũng chỉ có hai người, cho dù hai bên động thủ, muốn đánh hai người kia bất tỉnh mà không kinh động đến ai, ta cho rằng hai người Tô tiểu thư không thể nào làm được."
Đối với lời của Diên ma ma, tất cả mọi người đều thầm gật đầu tán đồng, ngay cả Triệu quý phi cũng là như vậy, cho dù nàng muốn phản bác nhưng nhất thời cũng không biết phải nói gì, sắc mặt Tô Ngọc Doanh cũng tốt hơn một chút, mọi người nhất thời đều trầm mặt.
Lý An Nhiên nhìn thần sắc lạnh lùng của quý phi, trong lòng cũng không khỏi suy tư, manh mối chứng cứ trong vụ án lần này thật sự không nhiều, muốn điều tra rõ ràng thật là vô cùng khó khăn.
Vì sự việc phức tạp, có Diên ma ma nhìn chằm chằm, quý phi cũng không thể làm gì được Tô Ngọc Doanh, do đó buổi thẩm vấn này kết thúc trong không khí trầm trọng, quý phi buồn bực ra lệnh giam lỏng hai người Dương Mẫn Nhi và Tô Ngọc Doanh, những tú nữ khác cũng bị cấm rời khỏi phòng của mình khi chưa có lệnh, cuộc điều tra rơi vào thế bế tắc, chỉ có thể trông chờ vào Nội Vụ Phủ thẩm vấn cung nhân phụ trách hầu hạ đám tú nữ lần này phát hiện ra manh mối mới mà thôi.