Chương 81: Suy tính

Hello~ Bạn Phanh đã hiện hồn đây. Ta hôm nay có 1 tin vui 1 tin buồn nhé các nàng . Nói tin vui trước cho nóng nè . Hôm nay có 4 chap truyện luôn nhe, là 4 chap đó. Nhưng tin buồn là tuần sau ta khảo sát rùi nhé . Nên tạm thời tuần sau chủ nhật mới có truyện nhé 😭 . Hẹn gặp các tình yêu của mị vào chủ nhật tuần sau nhe. Yêu các nàng ❤️

—————————————————

Rất nhanh tuyển tú cũng gần kề, kinh thành cũng vì vậy mà sôi động hẵn lên, người người bàn tán.

Thái sư phủ.

"Doanh Nhi, ngày may nhập cung, ngươi không cần quá biểu hiện, vòng sơ tuyển đối với ngươi không có chút khó khăn nào."

Một mỹ phụ nhân cùng một thiếu nữ ngồi trong phòng nhẹ giọng nói chuyện, thiếu nữ kia xinh đẹp động lòng người, nụ cười cực kỳ mỹ lệ.

"Mẫu thân, ta nghe nói tuyển tú lần này là do Triệu quý phi và Hiền phi phụ trách, tỷ tỷ lại đóng cửa dưỡng bệnh, ta sợ bọn họ thầm động tay chân."

"Không cần lo, bọn họ không ngu ngốc đến mức nhắm đến ngươi lộ liễu như vậy đâu, dù sao còn có hoàng thượng và thái hậu nhìn chầm chầm vào đó."

"Như vậy thì ta yên tâm."

"Ừ! Ngươi cũng biết tình hình của tỷ tỷ ngươi trong cung, sau này ngươi nhất định phải tận lực giúp đỡ tỷ tỷ ngươi, cũng cố địa vị của Tô gia ta."

"Mẫu thân yên tâm, ta hiểu được."

"Được rồi, ngươi cũng nghĩ ngơi sớm đi."

Đợi khi trung niên mỹ phụ nhân rời đi, nụ cười trên mặt thiếu nữ liền biến mắt, ánh mắt chuyển thành bi phẩn.

"Tỷ tỷ? Vẫn luôn luôn là tỷ tỷ, hoàng hậu? Đúng, ta cũng chỉ là con cờ chuẩn bị cho hoàng hậu tỷ tỷ kia sử dụng mà thôi."

Nói đến đây, trong mắt thiếu nữ có ánh lệ, đồng thời ánh mắt lộ ra một tia hận ý âm trầm.

.....

Cung phủ.

"Dung nhi, ngươi như vậy là sai rồi, Hiền phi bình thường dù đứng trước hoàng cảnh nào cũng luôn điềm tĩnh, phản ứng vừa rồi của ngươi không phù hợp, chỉ còn mấy ngày nữa là đến tuyển tú rồi, đến giờ ngươi vẫn chưa thể học được phong thái của Hiền phi, đợi khi nhập cung kế hoạch của chúng ta khó mà tiến hành."

Trung niên phụ nhân hơi nhiếu mày nhìn một tiểu cô nương dung mạo khả ái động lòng người trước mặt.

"Mẫu thân, chỉ là câu dẫn hoàng thượng thôi, đâu phải cứ giống Hiền phi là có thể câu dẫn được chứ?"

Tiểu cô nương hơi nhíu nhíu mày buồn bực, thấy vậy phụ nhân kia liền nghiêm khắc nói:

"Dung nhi, chuyện này không chỉ liên quan đến vinh nhục của Cung gia ta mà còn là thứ quyết định tương lai của ngươi, Hiền phi nhập cung ba năm, đượng hoàng thượng sủng ái, phong quang vô hạng, thậm chí mức độ được sủng ái đã ẩn ẩn vược cả quý phi, như vậy cũng đủ thấy, hoàng thượng thích nữ nhân giống như nàng, nếu ngươi muốn sau này cũng có thể trở thành tứ phi thậm chí quý phi, được hoàng thượng sủng ái, được người người kính ngưởng giống Hiền phi, ngươi nhất định phải học được phong thái điềm tĩnh khiêm cung của nàng ta."

Tiểu cô nương nghe phụ nhân nói, hai mắt cũng lộ ra tia khát vọng, lập tức nghiêm túc hô:

"Mẫu thân, ta đã biết."

......

Hậu Cung, Trường Xuân Cung.

Liễu Ngưng Tuyến một mình ngồi trong phòng, trên tay cầm một bức thư, ánh mắt nhìn bức thư đã mỡ lộ ra một tia câm hận điện cuồng, hàm răng cắn chặt vào nhau, một lúc sau thần sắc trên mặt nàng đột ngột thay đổi, biến thành bình thản, sau đó nàng ta nở một nụ cười cực kỳ lạnh lẽo.

"Muốn nhập cung? Tốt, ta thành toàn các ngươi, nhưng... đón chờ ngươi chưa chắc đã là tài lộ, không chừng chính là tử lộ đâu, phụ thân, nếu ngươi biết nghiệt chũng mà ngươi xem là bảo bối kia chết trong cung, không biết trong lòng ngươi sẽ cảm thấy như thế nào?"

Nói xong Thục phi liền bật cười, tiếng cười khẽ vừa nghe có vẽ thanh thúy dễ nghe nhưng khi cố nghe kỹ lại liền cảm nhận được một sự lạnh lẽo kinh người.

.......

Trường Lạc Cung.

"Nương nương, hôm nay hoàng thượng ngủ lại Càn Đức Điện."

Lý ma ma tươi cười nói với Lý An Nhiên đang cùng Bình Nhi ngồi đọc sách trên tú đôn, Lý An Nhiên nghe vậy chỉ cười gật đầu, mấy ngày gần đây chính vụ bận rộn, hoàng thượng ít đến hậu cung, mà dù có đến cũng chỉ đến chỗ nàng cùng quý phi hai người mà thôi, cho dù là Ninh phi đang mang thai hoàng thượng cũng rất ít đến thăm.

"Mẫu phi!"

Tiểu Bình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Lý An Nhiên, tiểu tử này đã hai tuổi rưỡi, mắt to da trắng, cái miệng nho nhỏ, đặc biệt má lúng đồng tiền rất đáng yêu, dù hắn không phải thân sinh của nàng nhưng phải nói hai người cực kỳ có tướng mấu tử, hắn có má lúng đồng tiền sâu hai bên má, nàng cũng có lúng đồng tiền nho nhỏ nơi khóe miệng, đặc biệt đôi mắt của hắn cũng có điểm giống nàng, người không biết không chừng sẽ nghĩ hắn thật sự là do nàng sinh ra.

Nhìn khuôn mặt lanh lợi đáng yêu của đứa nhỏ, Lý An Nhiên không kềm được cuối xuống thơm lên má hắn mấy cái.

"Bình Nhi ngoan, cũng khuya rồi, nghe lời mẫu phi, đễ nhũ nương bế đi ngủ nhé."

Tiêu Bình chu cái miệng nhỏ, làm nủng nói:

"Không chịu."

Lý An Nhiên vừa nhìn lòng liền mềm nhũn, không kềm được nàng lại thơm hắn thêm một miếng.

"Bình Nhi ngoan nha, đi ngủ, qua mấy ngày mẫu phi đưa ngươi đi Ngự Hoa Viên chơi được không?"

Nghe đến ra ngoài chơi, hai mắt Tiêu Bình liền tỏa sáng, gật đầu lia lịa, từ khi vào hạ, Lý An Nhiên sợ đứa nhỏ ra ngoài quá nhiều bị phơi năng đến bệnh, cho nên nàng không để hắn rời khỏi Trường Lạc Cung, nhiều nhất để hắn đi chơi trong hoa viên ở hậu điện.

Đợi nhũ nương mang Tiêu Bình rời đi, Lý An Nhiên quay sang Lý ma ma hỏi:

"An Nhi yên giấc rồi sao?"

"Đúng vậy nương nương, lão nô đã kiểm tra kỹ rồi, cũng để Hạ Thảo trực đêm, nương nương yên tâm."

"Ừ! Đúng rồi, buổi sáng ta thấy giày của Diệp Nhi hơi củ rồi, Nội Vụ Phủ đưa giày mới đến Thái Bảo Cung chưa?"

Thấy Lý An Nhiên nhíu mày hỏi, Lý ma ma cười nói:

"Nương nương, người không biết, Nội Vụ Phủ đã đưa từ sớm, chỉ là điện hạ không chịu đổi, nương nương chẳng lẽ quên, đôi giày kia là chính tay nương nương làm cho đại điện hạ, hắn tiết cho nên không chịu đổi."

Lý An Nhiên vừa nghe, lập tức cảm động trong lòng.

"Được rồi, ngày may ngươi bảo Tiểu Nhất Tử đi nói với Diệp Nhi, bảo hắn dùng giày của Nội Vụ Phủ, hắn đang tuổi nhanh lớn, đôi giày kia sớm đã không vừa, qua vài ngày ta lại tự tay làm cho hắn đôi mới, không được mang giày chật nữa."

"Tuân lệnh nương nương."

"Nương nương, vậy còn hoàng thượng?"

Thanh Y đứng một bên đột nhiên cười hỏi, Lý An Nhiên hơi ngạc nhiên, sau đó lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

"Không phải ta chưa từng nghĩ làm giày cho hoàng thượng, sớm đã muốn làm nhưng chỉ là dạo này bận quá, lại còn phải ứng phó với Triệu quý phi, thực là... Mong là hoàng hậu mau chóng trở lại."

Nếu là người khác, nhất định chờ mong hoàng hậu bệnh mãi không cần khỏi nữa, nhưng Lý An Nhiên tuyệt không ham cung quyền, dù quản cung có rất nhiều lợi nhưng ngược lại cũng hao tổn nhiều thời gian cùng tâm lực, mà nàng lại có rất nhiều người cần phải quan tâm, do đó rất là khuyết thiếu thời gian.

Nhưng cung quyền bị đẩy đến tay, món ngon Nội Vụ Phủ tự dân đến miệng, nàng cũng không phải đồ ngu mà không cắn một miếng, chỉ là ăn nhiều cũng sẽ ngán, không muốn ăn tiếp chút nào, khổ nổi nếu giao lại cho triệu quý phi nàng ta nhất định lợi dụng Nội Vụ Phủ đối phó với mình, do đó hoàng hậu nhanh chóng trở lại, tiếp nhận móm ngon Nội Vụ Phủ kia rồi cùng quý phi tranh đoạt lên mới là tốt nhất, nàng liền có thể rảng rỗi tận hưởng cuộc sống tốt đẹp của mình, chăm sóc quan tâm đến người nàng muốn quan tâm, không cần quá lo nghĩ đến người không liên quan. Tuy nhiên Lý An Nhiên cũng tự hiểu, muốn hoàng hậu trở lại sợ là phải qua kì tuyển tú này mới được, nghĩ đến thái độ của quý phi mấy ngày nay, Lý An Nhiên không khỏi đau đầu.

Thực quá phiền phức!