Chương 54: Thuần Khánh Hiền phi

Hú. Phanh so happy, so so happy khi mà lượt xem truyện tăng dần lên và rất nhiều bạn hóng truyện y mình. Phanh biết, Phanh biết các bạn cũng đang hóng truyện. Mỗi ngày 1 chap đọc ko thoả mãn~~ Nhưng biết làm sao đc tác giả chỉ ra mỗi ngày 1 chap thui. Các bạn thông cảm và ủng hộ truyện nhá❤️

Love all

——————————————————

Lý An Nhiên ngồi trên ghế nhìn cung nhân cung kính quỳ bên dưới, sắc mặt nàng mới dần giãn ra, phất tay để bọn họ đi lo làm việc của mình, chỉ để lại Thanh Y ở bên cạnh.

Nàng mang thai liền trở nên lười biếng hơn trước, dù được tấn phong nhưng nàng vốn cũng không muốn quản nhiều chuyện nhưng chuyện của Thục phi và Võ tài nhân nhắc nhở nàng, tình hình hậu cung lúc này không cho phép nàng chủ quan.

Thục phi muốn lập uy, một phần nguyên nhân là vì không muốn tỏ ra thua kém nàng, Lý An Nhiên biết rõ, tuy nhiên theo đánh giá của Lý An Nhiên, Thục phi làm như vậy không phải là sáng suốt, hậu cung còn có Tô gia và Triệu gia sừng sững ngồi đó, một Thục phi như nàng ta có tư cách gì mà ra oai, hành động như thế chẳng khác nào quay về hai đại quái vật kia mà khıêυ khí©h, dù thế lực Liễu gia không nhỏ nhưng vẫn chưa đến mức thật sự có thể đối đầu với Tô Triệu hai nhà. Một khi hai thái hậu còn đó, phi tần như các nàng cần nhất là phải biết nhún nhường một chút, ẩn nhẫn tích lũy, giữ vững vị thế của mình trong khoảng giới hạn chịu đựng của thế lực Tô Triệu, nếu dám có ý đồ lấn đến trên đầu thái tuế, chọc đến điểm mấu chốt, khiến người chán ghét, như vậy ngu ngốc thì khó mà sống được trong cung.

Mà điểm mấu chốt của Tô Triệu hai nhà là cái gì? Đơn giản, cái Tô gia và Triệu gia muốn nhất chính là quyền lực, là mặt mũi, bất kể ai dám có ý đồ đoạt mất quyền lực, cũng như dám khiêu chiến với bọn họ, Tô Triệu hai nhà nhất định sẽ diệt trừ kẻ đó đầu tiên.

Lý An Nhiên dù đã sớm trở thành cái gai trong mắt hoàng hậu và quý phi nhưng sự thật Tô thái hậu và Triệu thái hậu cực kỳ ít trực tiếp ra tay với nàng, nhiều nhất chỉ là Tô thái hậu trợ giúp cho hoàng hậu đối phó nàng một chút mà thôi, không thể nghi ngờ, chính cách làm người của nàng khiến cho hai thái hậu bất giác giảm đi sự chú ý đối với nàng, không làm cho bọn họ chán ghét đến mức muốn gϊếŧ chết nàng ngay lập tức, dù sao nàng cũng rất yên phận, không đi gây sự với Tô gia và Triệu gia bọn họ, dù nàng được sủng ái nhưng trong mắt của hai thái hậu, sự sủng ái của hoàng đế là loại không đáng tin nhất, còn về long tự, bọn họ đều muốn là long tự có huyết mạch của gia tộc mình, dù sao hoàng tử cũng không phải chỉ có Tiêu Bình, Tiêu Lâm của Liễu Ngưng Tuyết và Liễu gia so với Tiêu Bình càng đáng lo hơn, bởi vì Liễu gia có tham vọng rất rõ ràng, Lý An Nhiên có Hứa gia bảo đảm nhưng quan hệ cũng không phải thật sự gần gũi, thậm chí có thể xem là lạnh nhạt, dù gần đây có cải thiện cũng không đến mức đáng lo như Liễu gia, vì dù sao Lý An Nhiên cũng không mang họ Hứa.

Có thể nói ba năm qua Lý An Nhiên là đã cực kỳ thành công trong việc làm người không có uy hϊếp, thuận lợi gây dựng cái nhìn không tồi trong mắt mối nguy hiểm thật sự là hai thái hậu, nếu không sợ rằng nàng không thể thuận lợi lên làm Hiền phi như thế, không thể bỏ qua một vấn đề quan trọng là Triệu thái hậu không hề ra tay ngăn cản hoàng thượng tấn phong nàng, Tô thái hậu cũng chỉ tự mình gây khó dễ với hoàng thượng mà không nhờ đến thế lực Tô gia, nếu thật sự xem trọng Lý An Nhiên đến mức muốn diệt trừ bằng mọi giá, chỉ cần quần thần đứng ra phản đối, dù có hoàng thượng duy trì nhưng Lý An Nhiên cũng khó mà dễ dàng thành công ngồi lên ghế Hiền phi như thế, dù sao nàng cũng không như Liễu Ngưng Tuyết có Liễu gia tuyệt đối ủng hộ.

Lý An Nhiên đưa tay vuốt ve cái bụng đã lộ ra của mình, trong lòng thở dài cảm thán, nàng đã là Hiền phi, bắt đầu từ đây xung đột của nàng với Tô Triệu hai nhà là không dễ dàng tránh thoát như trước, tuy nhiên nàng vẫn giữ quan điểm, chỉ làm người ta kiên kỵ vẫn tốt hơn là làm người ta vừa kiên kị vừa chán ghét.

Nửa canh giờ sau, Lý An Nhiên đang đọc du ký trong tẩm cung, Tiểu Thất Tử xuất hiện đứng lấp ló ngoài cửa nhìn vào trong, Thanh Y liền đi ra hỏi hắn chuyện gì, đợi khi trở lại thì sắc mặt cực kỳ quái lạ, nhỏ giọng nói bên tai Lý An Nhiên.

"Nương nương, Vĩnh Xuân Cung lại xảy ra chuyện, Thục Phi và Đức phi nảy sinh tranh chấp, đã nháo đến chỗ hoàng hậu."

"Ồ!"

Lý An Nhiên có chút giật mình nhìn Thanh Y.

"Có biết cụ thể như thế nào không?"

"Nghe nói Đức phi đến chúc mừng Thục phi, nhìn thấy Võ tài nhân liền nói giúp cho nàng ta, có lời nói nặng nề, Thục phi tức giận nói Đức phi ỷ thế ngồi ở phân vị Đức phi lâu năm, cố tình không xem trọng mình, ngay cả nàng trừng phạt một tài nhân cũng muốn quản, sau đó đột nhiên ôm tứ hoàng tử khóc nháo đến chỗ hoàng hậu."

Khóe môi Lý An Nhiên run lên, vẻ mặt dỡ khóc dỡ cười.

"Hậu cung này sao có nhiều người muốn làm người bị hại thế nhỉ? À... Đúng rồi, thông tin này chắc chắn chứ?"

"Thục phi và Đức phi xảy ra chuyện ngay trước cửa Vĩnh Xuân Cung, chuyện này nháo lớn, hiện tại cả hậu cung đều biết, thông tin cũng vì vậy mà truyền đến chúng ta."

Lý An Nhiên thở dài một hơi.

"Mấy người này, gần đến cuối năm, một chút uy phong cần gì tranh giành thành như vậy chứ?"

Đức phi đã sớm cho người tặng lễ vật đến chỗ nàng, lại cố tình đợi khi Vĩnh Xuân Cung xảy ra chuyện mới chịu tự thân chạy đến chỗ Thục phi, hơn nữa còn là lúc Võ tài nhân mới bị phạt quỳ không bao lâu, rõ ràng muốn thể hiện mình rộng lượng hiều lành ra tay giúp đỡ kẻ yếu, vừa có thể phá rối ý định lập uy của Thục phi vừa biểu hiện mình tốt đẹp đối lập với Thục phi lạnh lùng tàn nhẫn. Nhưng Thục phi cũng không dễ chọc, tương kế tựu kế, gán cho Đức phi là người cũ nên không tôn trọng mình, muốn cho hoàng thượng thương xót nàng yếu nhược bị ức hϊếp. Chuyện này Lý An Nhiên vừa nghe đã đoán được nội tình, hoàng thượng, hoàng hậu và cả Thái hậu làm sao có thể không nhìn ra, trò hề này thật sự là diễn cũng có chút lố bịch.

"Nương nương, chuyện này không liên quan gì đến Trường Lạc Cung của chúng ta, người cũng không cần bận tâm, tối nay hoàng thượng sẽ ngự giá đến Trường Lạc Cung, nương nương nên ăn mặc đẹp một chút."

Lý An Nhiên tự nhiên nở nụ cười.

"Tại sao phải là chỗ chúng ta, hoàng thượng có thể đến chỗ Thục phi cũng nên, ngươi xem Thục phi cố gắng biết là bao nhiêu a."

Thanh Y nhìn ánh mắt sáng ngời tràn ngập ý cười nhưng miệng lại còn ra vẻ của Lý An Nhiên, nàng không không kềm được cười ra tiếng nói:

"Nương nương chắc chắn đoán biết hoàng thượng sẽ đến tìm người, không cần khiêm tốn nha."

"Hừ! Ngươi hiểu rõ quá nhỉ, có thể gả cho Ngô Thiếu An được rồi."

"Nương nương."

Thanh Y đỏ mặt, giận dỗi gọi một tiếng, Lý An Nhiên bật cười nói:

"Thôi được rồi, không đùa ngươi, ngươi nói đúng, Thục phi có thể làm nhiều như thế, ta sao có thể không vì hoàng thượng mà chuẩn bị nhiều một chút nha."

......

Buổi tối, hoàng thượng sau khi giải quyết chuyện phiền phức của Thục phi và Đức phi xong, mang tâm trạng vô cùng phiền chán chạy đến Trường Lạc Cung, vừa bước vào nhìn thấy Lý An Nhiên hắn liền hơi giật mình một chút, chỉ thấy nàng một thân hồng y như hỏa diễm, không phải là đỏ thẩm trang nghiêm như hoàng hậu mà là một màu đỏ kiều diễm nóng bỏng, nàng đứng trước sân phủ tuyết đặc biệt nổi bật dưới ánh đèn l*иg, hoàng thượng vừa nhìn liền muốn trực tiếp ôm lấy thân ảnh như đóm lửa ấm áp làm say lòng người kia.

Lý An Nhiên thấy hoàng thượng hơi ngây người một chút, trong lòng cảm thấy thực thỏa mãn, không uổng công nàng tốn đến một canh giờ chuẩn bị cho thật xinh đẹp, nàng tươi cười yêu kiều tiến tới kéo tay hoàng thượng.

"Hoàng thượng, trời lạnh lắm, chúng ta mau vào trong."

Hoàng thượng cuối đầu nhìn Lý An Nhiên, trở tay nắm lấy tay nàng, hơi nhíu nhíu mày.

"Nàng còn biết là trời lạnh sao? Nhìn xem tay lạnh thành như vậy rồi, nếu như bị bệnh thì phải làm sao?!"

Ánh mắt kinh diễm vừa rồi không thấy tâm hơi, hắn một tay ôm nàng, cẩn thận không chạm vào cái bụng hơi nhô ra của nàng, vẻ mặt hắn căn thẳng, gần như là vừa ôm vừa nâng nàng như đồ dễ vỡ đi nhanh vào phòng, sau khi để nàng ngồi trên tú đôn, hắn mặt lạnh quay sang mấy người Lý ma ma.

"Đã dặn các ngươi bao nhiêu lần rồi, thái y nói nương nương mang thai tâm tính thay đổi, không thể không chế hành vi, các ngươi còn không biết khuyên ngăn, để nàng đứng bên ngoài đông lạnh thành như vậy, trẫm giữ các ngươi lại còn có tác dụng gì?"

Cung nhân Trường Lạc Cung lập tức sợ tái mặt, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, Lý An Nhiên kinh ngạc nhìn mọi chuyện xảy ra, trong lòng thầm hô không xong, nàng nhất thời hưng trí, làm hại mấy người Lý ma ma rồi.

Vừa mới có tin truyền đến, chuyện Thục phi và Đức phi truyền đến tai thái hậu, thái hậu cũng muốn nhúng tay vào, hoàng thượng không còn cách nào là tự mình chạy đến giải quyết, bởi vì hắn lo lắng thái hậu sẽ ra tay với Thục phi ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn, sau khi cố gắng chống đỡ Thục Phi xuất ra cơn lũ nước mắt cùng một trận than thở kêu khổ của Đức phi, hắn phạt cả hai đóng cửa tự ngẫm nửa tháng, ngược lại, người bi thảm là Võ tài nhân, không những không được hoàng thượng nhớ đến thương xót mà còn bị phạt cấm túc ba tháng chép cung quy. Lý An Nhiên vì vậy cũng đoán được tâm trạng hoàng thượng không mấy tốt, tròng mắt đảo qua một vòng, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ướŧ áŧ hô lên một tiếng.

"Hoàng thượng."

Hoàng thượng đang phát hỏa với mấy người Lý ma ma, đột nhiên nghe được một tiếng gọi ngọt ngào như mật, hắn không kềm được quay đầu nhìn lại, lập tức bắt gặp bộ dạng yêu kiều mềm mại, yếu ớt ngây thơ như đứa nhỏ làm sai việc, chờ người khiển trách.

"Hoàng thượng đừng trách bọn họ, đều là lỗi của thần thϊếp, hôm nay là ngày vui, thần thϊếp cố tình ăn mặc đẹp một chút, rồi muốn nhanh chóng nhìn thấy hoàng thượng cho nên mới chạy ra ngoài, bọn họ có ngăn cản nhưng là do ta không chịu nghe, hoàng thượng đừng trách bọn họ được không?!"

Lý An Nhiên tiến đến kéo tay hoàng thượng, ánh mắt đáng thương cầu xin, khóe môi hoàng thượng run lên, trong lòng hắn thầm chửi một tiếng, Lý An Nhiên rõ ràng biết từ khi nàng mang thai, mỗi lần nàng làm như vậy hắn liền kiềm lòng không được. Cuối cùng hoàng thượng thở dài một hơi, liếc mắt lạnh nhìn mấy người Lý ma ma.

"Được rồi, niệm tình các ngươi chăm sóc Hiền phi cũng xem như tận tâm, lần đầu phạm lỗi trừ bổng lộc ba tháng, không được có lần sau."

Chúng cung nhân Trường Lạc Cung nghe vậy trong lòng thầm thở ra một hơi, ríu rít tạ ơn, sau đó hoàng thượng buồn bực phất tay cho bọn họ lui ra chuẩn bị ngự thiện, còn hắn thì quay đầu nhìn lại Lý An Nhiên.

"Còn nàng nữa, sau này không cho phép tùy hứng như vậy."

Lý An Nhiên vừa thầm nghĩ tìm cách bù đắp ba tháng bổng lộc cho mấy người Lý ma ma vừa cười với hoàng thượng.

"Thần thϊếp tuân lệnh."

Lý An Nhiên tươi cười kéo hoàng thượng ngồi xuống ghế, sau đó cực kỳ hăng hái dâng trà rót nước.

"Hoàng thượng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi."

Hoàng thượng nhìn dung nhan yêu kiều của nàng, lại liếc mắt nhìn đến cái bụng nàng một chút, ánh mắt dần dần dịu lại, đột nhiên kéo nàng vào lòng, cầm đặc trên đỉnh đầu nàng, thở dài một hơi nói:

"Từ hôm nay nàng đã là Hiền phi của trẫm."

"Ưm!"

Lý An Nhiên nở nụ cười, chặt chẽ nép vào lòng hắn, tiếp theo hai người đều không nói gì, hoàng thượng chỉ chậm rãi vuốt mái tóc nàng, lát sau mới nhẹ giọng nói tiếp.

"Lễ sắc phong của nàng sẽ tổ chức vào ba ngày sau, trẫm đã bố trí tất cả, nàng không cần lo lắng, vì nàng mang thai cho nên nghi thức cũng được giảm bớt, hai vị thái hậu cũng đã đồng ý miễn quỳ lễ cho nàng ở Thọ Khang Cung và Từ Ninh Cung, chỗ hoàng hậu trẫm cũng nói rồi, hoàng hậu sẽ trực tiếp nhận lễ ở điện Thắng Quang, chỉ cần hoàn thành nghi lễ ở Điện Thắng Quang, sau đó trở về Trường Lạc Cung nhận lễ từ mệnh phụ, tông thất là được rồi."

Lý An Nhiên không kềm được cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, nghi lễ phong Hiền phi là một đại lễ, tứ phi sẽ được ghi tên vào hoàng tộc, do đó nghi lễ cực kỳ rườm rà, đầu tiên là chiếu chỉ sắc phong của hoàng thượng, sau đó là tông nhân phủ chủ trì trao kim sắc kim ấn, kế đến đi tế bái tổ tông ở Điện Thắng Quang, tiếp theo là đi hành lễ với hai vị thái hậu, rồi còn đi đến chỗ hoàng hậu dập đầu, đồng thời để cho chúng phi tần phân vị thấp hơn hành lễ với mình, cuối cùng trở về Trường Lạc Cung nhận mệnh phụ vương thất bái lễ.

Tuy nhiên vì nàng mang thai, hoàng thượng tận lực giảm những lễ tiết không cần thiết, mà nghi lễ chính vẫn phải hoàn thành, về mặt thể diện của nàng sẽ được bảo toàn.

Lý An Nhiên không biết phải nói gì để diễn tả sự cảm kích của mình, nàng chỉ có thể càng nhu thuận ôm lấy hoàng thượng mà thôi, có lẽ khi tình cảm đã đến một cảnh giới nào đó, lời cảm ơn sẽ biến thành dư thừa.

.....

Ngày hai mươi bảy tháng chạp năm Thiên Đức thứ chín, Lý thị tên chữ là An Nhiên được sắc phong Thuần Khánh Hiền phi tại Điện Thắng Quang, khi ấy nàng đang mang thai bốn tháng, Thiên Đức đế vô cùng yêu thương nên đã hạ lệnh cắt giảm tiểu lễ, chỉ giữ đại lễ. Đầu giờ thân, nghi lễ kết thúc, Thiên Đức đế tự mình hộ tống Thuần Khánh Hiền phi về Trường Lạc Cung, dưới sự chứng kiến của Thiên Đức đế, Thuần Khanh Hiền phi nhận lễ của mệnh phụ vương thất, chính thức ghi tên vào hoàng tộc Tiêu Thị, dù nghi lễ không hoàn chỉnh nhưng Thiên Đức đế đã dùng hành động của bản thân để giữ cho người thương tròn vẹn phong quang.