Vĩnh Xuân Cung, Anh phi sau khi trở về liền ra lệnh cho chúng cung nhân lui ra, trong phòng chỉ chừa lại hai cung nữ tâm phúc.
"Nương nương, lần này chúng ta quả thật may mắn, không có tham gia vào, Vinh Phi kia thật quá ngu ngốc."
"Ngu Ngốc? Không, nàng ta chỉ là quá hấp tấp mà thôi."
Liễu Ngưng Tuyết cười lạnh, sờ sờ vòng ngọc mang trên cổ tay, quay sang cung nữ Thu Mi hỏi:
"Có điều tra được là ai truyền tin tức kia cho chúng ta không?"
"Nương nương, người này hành sự cẩn thận, không thể tra ra."
"Hừ! Kẻ này muốn mượn tay bổn cung đối phó Thuần phi, làm việc lại kín đáo như vậy, thế lực trong cung nhất định không nhỏ."
"Nương nương nói phải, theo nô tỳ thấy không chừng chính là hoàng hậu hoặc là quý phi."
"Ừ! Hai người này có động cơ lớn nhất, lợi dụng ta cùng Lâm phi đối phó Thuần phi, nếu bất kỳ ai trong chúng ta gặp bất trắc, hoàng tử trong tay chúng ta nhất định sẽ bị ảnh hưởng, Tô Triệu hai nhà căng thẳng nhất chính là vấn đề hoàng tử này."
Trong lúc Anh phi đang vắt óc suy đoán, ở Thọ Khang Cung, không khí cực âm trầm.
"Quỳ xuống!"
Tiếng quát của Tô thái hậu vang lên trong tẩm cung đóng chặt, hoàng hậu quỳ xuống trước mặt Tô thái hậu, sắc mặt tràn đầy hối hận, bộ dạng hoàng hậu lúc này không còn chút uy nghiêm thường thấy, trước mặt Tô thái hậu, nàng cũng hèn mọn như bao người khác mà thôi, trong lòng hoàng hậu cực kỳ khó chịu, ngoài mặt lại ra vẻ ăn năng nói:
"Mẫu hậu bớt giận, đều do ta suy nghĩ không chu toàn."
"Suy nghĩ không chu toàn? Hành động của ngươi chính là ngu xuẩn, ai gia nói với ngươi như thế nào? Cứ mặt kệ đám Anh phi và Lâm phi đối phó Thuần phi, ngươi chỉ cần đứng ngoài xem kịch thôi, ngươi lại không nghe, còn dám viết thư muốn mua chuộc Ngô thái y, ngươi càng lúc càng hồ đồ."
"Mẫu hậu dạy dỗ rất phải, là ta làm sai rồi."
"Đúng! Ngươi sai rồi, vậy giờ ngươi nói, chúng ta phải xử lý sai lầm của ngươi như thế nào?"
Hoàng hậu ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy khẩn thiết.
"Mẫu hậu, chuyện này hoàng thượng không có đích thân tra xét, là Ngũ vương gia, mẫu hậu, xin mẫu hậu vì Tô gia mà ra mặt một lần, chỉ cần mẫu hậu chịu lên tiếng, ngũ vương gia nhất định sẽ nể mặt..."
"Vô sĩ!"
Tô thái hậu phẫn nộ quăng ly trà trên tay xuống đất, nước trà bắt hết lên đầu gối hoàng hậu, dù đau xót nhưng hoàng hậu không dám nói nữa lời, cuối đầu bắt đầu rơi nước mắt. Tô thái hậu khó thở một hồi, cuối cùng mới kiềm chế được cơn tức, trầm giọng nói:
"Ngươi cút cho ai gia."
Hoàng hậu âm thầm ngẩng đầu quan sát sắc mặt của Tô thái hậu, sau đó không dám cải lời lui ra ngoài.
Hoàng hậu được Tín ma ma dìu đỡ, bí mật rời khỏi Thọ Khang cung từ cửa sau, bộ dạng chật vật của mẫu nghi thiên hạ không thể để cho người khác thấy được.
Sau khi cổ kiệu đã đi xa khỏi Thọ Khang Cung, Tín ma ma không khỏi lo lắng nhỏ giọng nói:
"Nương nương, chúng ta phải làm sao bây giờ, nếu lỡ như thái hậu nương nương không chịu giúp, như vậy..."
"Thái hậu nhất định sẽ giúp."
Sắc mặt hoàng hậu lúc này cực kỳ âm u, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
"Nếu bổn cung không ngồi vững được ngôi hậu, bà ta và Tô gia lấy cái gì đấu với Từ Ninh thái hậu và Triệu gia đây, do đó bất kỳ giá nào bà ta cũng sẽ giúp bổn cung giải quyết thôi, vả lại, Ngũ vương gia đối với bà ta cũng không phải..."
Nói đến đó, hoàng hậu đột nhiên cười lạnh, cố ý chuyển sang chuyện khác.
"Có điều lần này bổn cung mạo hiểm như vậy mà vẫn không thể giải quyết Thuần phi, thật đáng tiếc!"
"Chỉ có thể trách Lý bảo lâm kia quá vô dụng mà thôi."
"Ừ! Nhưng lần này đáng thương nhất chính là Lý chỉ huy sứ a, hắn đúng là có hai đứa nữ nhi thật tốt, cuối cùng rơi xuống hoàn cảnh như vậy."
Hoàng hậu nở nụ cười cực kỳ chăm chọc, Tín ma ma cũng nói:
"Nương nương nói phải, nhưng là hắn tự làm tự chịu, loại người như thế không đáng đồng tình."
Hoàng hậu quay sang nhìn Tín ma ma cười nói:
"Bổn cung đâu có đồng tình ông ta."
.......
Viên Hy Cung, Triệu quý phi ngồi ở chủ vị, Trương phi và Trương Thục Oanh ngồi bên dưới, thần sắc cả ba người bọn họ đều vô cùng hả hê.
"Quả là một cái bi hài kịch, tỷ muội Lý gia thật sự là khiến cho người ta hiểu thế nào là tỷ muội tình thâm."
Triệu quý phi cười cười, hết sức vui sướиɠ khi người gặp họa, Trương phi nghe vậy cũng nói:
"Thuần phi cũng thật là đáng thương."
"Nàng ta đáng thương? Hừ! Là may mắn thì có, sau chuyện lần này nàng ta vừa có thể giải quyết của nợ là Lý bảo lâm, đồng thời còn khiến hoàng thượng thêm thương tiếc, có chỗ nào đáng thương chứ?"
Lời Trương Thục Oanh vừa ra, nụ cười của Triệu quý phi và Trương phi lập tức biến mất. Bởi vì bọn họ nhớ đến hành động bảo vệ của hoàng thượng dành cho Thuần phi ban chiều, trong lòng hai người lập tức dâng trào một cổ khó chịu, nhất là Triệu quý phi, sắc mặt lộ ra âm trầm.
Trương Thục Oanh thầm cười lạnh trong lòng, không biết từ lúc nào nàng lại thích nhìn vẻ mặt này của vị biểu tỷ quý phi lúc nào cũng lên mặt với nàng, thật là thống khoái a.
....
Trường Lạc Cung, Lý An Nhiên quỳ đột nhiên ra lệnh cho người chuẩn bị một bàn hương án, cung nhân Trường Lạc Cung cho rằng nàng muốn tế bái Hứa Minh Nguyệt sau chuyện xảy ra ở Tư Ninh Cung, nhưng sự thật, Lý An Nhiên là đang tự sám hối, lấy cái chết của Hứa Minh Nguyệt ra nói dối, nàng cảm thấy mình vừa tạo nghiệt.
Sự việc mình sẽ bị hãm hại vào ngày thọ yến của Triệu thái hậu nàng sớm đã nghe được tiếng gió, có người muốn mua chuộc Ngô thái y nàng cũng biết, Ngô thái y sai con trai của hắn là Ngô tiểu thái y tìm Thanh Y báo lại chuyện này với nàng, do đó nàng sớm đã có sự đề phòng, còn chuyện Hứa Minh Nguyện bị độc chết là nàng thêm vào.
Sự thật Thẩm thị có hạ độc trong thuốc nhưng Hứa Minh Nguyệt không hề uống nó, khoảng thời gian Hứa Minh Nguyệt đột nhiên tốt lên chính là hồi quang phản chiếu, hôm đó có người mật báo cho nên bọn họ biết chén thuốc có độc, Hứa Minh Nguyệt đã chính tay đổ chén thuốc đi, nhưng nàng cũng vì quá bi phẫn mà thổ huyết, sau đó nguy kịch, cuối cùng là không qua khỏi, phải nói cả cuộc đời Hứa Minh Nguyệt chính là sự bi ai. Trước khi chết, Hứa Minh Nguyệt đã cầm tay nàng mà nói, kiếp trước bà có lỗi với thân nhân của mình cho nên kiếp này phải trả, còn dặn dò nàng nên sống tốt hơn, hôm nay vì đối phó Lý An Nhã mà nàng đã nói dối, Lý An Nhiên vì vậy mà muốn sám hối chuộc tội.
Phải biết người mang thai chính là đặc biệt trở nên mẫn cảm, hay sợ trước sợ sau, Lý An Nhiên bình thường có lẽ sẽ không yếu tim như thế, nhưng khoảng thời gian này dây thần kinh của nàng đã vì bào thai trong bụng mà biến thành mỏng manh.
Trong lúc thành tâm niệm kinh sám hối, nàng không biết từ lúc nào hoàng thượng đã đến, đứng ở bậc cửa dùng ánh mắt ôn nhu nhưng cũng tràn đầy phức tạp nhìn nàng. Đợi khi mặt trời đã biến mất trên bầu trời, Lý An Nhiên mới mở mắt, nàng thở dài một hơi, vừa muốn đứng lên mới phát hiện hai chân tê rần, loạng choạng một chút lập tức nàng đã rơi vào một vòng tay ấm áp, Lý An Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu.
"Hoàng thượng, ngươi đến lúc nào."
Hoàng thượng nhìn nàng, mặt không đổi sắc.
"Mới đến."
Đột nhiên hắn đưa tay ôm nàng lên, sải bước rời khỏi thiền phòng, đi đến nội điện, Lý An Nhiên ngây người một chút, trên đường đi, chúng cung nhân Trường Lạc Cung nhìn thấy lập tức cuối đầu cười trộm, Lý An Nhiên cảm thấy da mặt mình nóng lên, không kềm được nhỏ giọng nói:
"Hoàng thượng... Thần thϊếp có thể đi được rồi."
"Ta biết."
Dù nói vậy nhưng hắn cũng không bỏ nàng xuống, thậm chí sau khi trở vào nội điện, hắn cũng không để nàng xuống mà đặt nàng ngồi vào lòng mình. Lý An Nhiên phát hiện hoàng thượng khác thường nhưng nàng cũng không lên tiếng hỏi, yên lặng ngồi trên chân hắn, để hắn nhẹ nhàng ôm nàng. Giống như muốn tận hưởng không khí yên tĩnh nhưng ấm cúng này, cả hai người đều không nói gì, một lúc lâu sau, hoàng thượng mới mở miệng.
"Tay còn đau hay không?"
Lý An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, hoàng thượng nhìn nàng, đột nhiên hắn cuối đầu hôn lên môi nàng, Lý An Nhiên hơi bất ngờ nhưng không hề phản kháng, hết sức thuận theo, nép vào lòng hắn như chim nhỏ.
Nhìn dung nhan yêu kiều trước mặt, ánh mắt hoàng thượng không kềm được lộ ra tia dịu dàng hiếm thấy, Lý An Nhiên cảm thấy trái tim mình đang run rẩy, nàng ít khi được thấy cảm xúc mãnh liệt như vậy trong mắt hoàng thượng, ánh mắt của hắn có yêu thương, có lo lắng, cũng có tia bất đắc dĩ, hắn cuối đầu đặc trán lên cái trán nàng, nhẹ giọng nói:
"Sau này sợ là nàng không thể tiếp tục điệu thấp nữa, nàng đã là Thuần phi của ta rồi, điệu thấp đã không còn là giải pháp an toàn."
Nghe hoàng thượng nói vậy, Lý An Nhiên cũng lộ ra ánh mắt lo lắng, hoàng thượng không khỏi ôm chặt nàng.
"Không cần sợ, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng."
Lý An Nhiên không kềm được, hai mắt đỏ lên, nàng cuối đầu chôn mặt vào vai hắn không nói lời nào, hoàng thượng thở dài, ôn nhu vuốt tóc nàng.
Dù bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi, báo hiệu một đợt lạnh giá hơn nữa lại đến nhưng trong lòng Lý An Nhiên lúc này lại ấm áp hơn bao giờ hết. Nguyên nhân bởi vì nàng đã có chỗ dựa của mình rồi.
( Hôm nay mình có chuyện muốn nói, về vấn đề bản quyền của mình, mới đây mình phát hiện trên mạng đang có người mạo danh mình, mịch cực kỳ bực bội và khổ sở, ai cũng có não có tay, đừng mạo danh người khác. Chiến Trường Hậu Cung ban đầu chỉ đăng trên Góc Truyện thôi, sau đó không hiểu vì sao phát tán tràn lan, cái đó mình không nói, dù sao các bạn thích thì đăng lên cho người khác cùng đọc, tuy nhiên chỉ cần không mạo danh mình là được, không ngờ có người còn quá đáng mạo danh luôn mình, chuyện này mình không thể chấp nhận, Chiến Trường Hậu Cung và Nghịch Mệnh Lộ là con của mình, cướp đoạt con người khác là hành động vô đạo đức. Xin lỗi vì mình hơi kích động, nhưng mình thật sự không thể im lặng được, nếu cứ như vậy, mình thà không viết nữa, còn hơn để người khác lợi dụng. Mong các bạn phát hiện giả mạo hãy lên tiếng giúp mình, cùng với truyền cho người khác thông tin thật sự, cùng những người đang giả mạo mình hãy dừng ngay hành động đó lại.
Còn đây là thông tin chính thức của mình, các bạn biết rồi thì không cần bị lừa nữa.
Nick goctruyen: hoatinhkhoi. Nick này chỉ đăng Chiến Trường Hậu Cung.
Nick santruyen: Hoa Tinh Khôi. Chỉ mới đăng Nghịch Mệnh Lộ.
Nick truyenhdt.com: HoaTinhKhoi. Chỉ đăng ba chương hình Chiến Trường Hậu Cung, mười lăm chương đầu của Nghịch Mệnh Lộ.
Nick Fb: Hoa Tinh Khôi. Mình ít chơi Fb nhưng đây đúng là Nick đang dùng của mình, mới tạo từ tháng tư năm nay, rất mới.
cùng với một người bạn thân trên Fb làm người đại diện của mình có nick là Vu Thienhuong.
Đó là tất cả thông tin của mình, thú thật ngoài đăng truyện ra mình ít hoạt động trên mạng lắm, do đó mới có cơ hội cho những người không lương tâm mạo danh mình, các bạn nhớ, đừng để bị lừa, tuyệt đối không có cái Nick chữ số lẫn lộn nha, thương các bạn nhiều... Tâm trạng hiện tại của tui là: Đau lòng quá a! VntHoaTinhKhoi)